Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 370 : Bất ngờ nhưng không nguy hiểm

Ngày đăng: 17:34 30/04/20


Hơn chín giờ, một chiếc Hummer chạy vào xã Mãnh Tú, tiếng động cơ trầm ổn nhưng có lực của chiếc Hummer đánh thức không ít người đã ngủ say. Khi chiếc Hummer đậu ngay trước cổng đồn công an nhấn còi, dường như chín mươi phần trăm người dân đều bị đánh thức, may là chiếc Hummer chỉ vang một hồi còi nếu không thì chắc chắn rất nhiều người xông tới chửi ầm lên.



- Anh Long!



Lâm Nhã Hân nhìn thấy Đỗ Long liền bất kể tất cả nhào tới ôm chặt lấy. Đỗ Long cũng ôm chặt cô rồi thơm lên má cô một cái, bóp lấy cái mông có lực đàn hồi đến kinh người của cô, cười hì hì nói:



- Người thật nhìn vẫn xinh hơn nhiều.



Lâm Nhã Hân hờn dỗi liếc hắn một cái, nói:



- Chiếc xe này đủ dùng rồi chứ? Em mượn của bạn nên không được làm hư đâu đấy.



Đỗ Long đi một vòng quanh chiếc xe rồi nói:



- Cái thứ này vốn dĩ đã rất uy mãnh rồi mà em còn sửa chữa lại, lốp xe tự động phục hồi, nhìn ống bô này cũng đủ biết mã lực của nó mạnh đến cỡ nào. Đừng nói là đi tuần tra ở xã Mãnh Tú, dù là đi vòng quanh Tây Tạng cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là... buồng xe đủ rộng, chúng ta chơi trò gì trên xe đều được!



Câu nói cuối cùng khiến Lâm Nhã Hân tan chảy cả xương cốt. Cô đánh vào người Đỗ Long, cắn nhẹ lỗ tai hắn rồi cười nói:



- Vậy thì... tối nay... chúng ta ngủ trên xe có được không?



Được, đương nhiên là được rồi. Đỗ Long sau khi gặp Kỷ Quân San lần trước cũng chưa từng làm qua, hắn là một người đàn ông cường tráng dồi dào tinh lực đến mức không cần ngủ. Sau khi hắn lấp đầy bụng đói của Lâm Nhã Hân bằng món ăn tộc Thái, hai người lên lại chiếc Hummer. Sự trang trí xa hoa ở bên trong khiến Đỗ Long cũng không nhịn được tấm tắc khen ngợi, phía sau hai hàng ghế sau khi được gập xuống là một chiếc giường rộng vô cùng thoải mái, thật là muốn làm gì cũng được.



- Hân Nô, em có muốn chủ nhân không?



Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân vào lòng, thổi nhẹ vào tai cô. Lâm Nhã Hân cảm thấy ngứa nên giãy dụa trong lòng hắn.



- Đương nhiên là muốn rồi, em hận là không thể dính lấy chủ nhân mỗi ngày, được chủ nhân chăm sóc mãnh liệt...



Lâm Nhã Hân trả lời.



Đỗ Long bị thần thái của cô khơi dậy dục niệm đang bùng cháy. Hắn hừ một tiếng, nói:



- Vậy em hãy nói rõ cho ta biết chiếc xe này là em mượn của ai? Ta chỉ bảo em đi thuê một chiếc xe việt dã tốt một chút thôi, nhưng em lại tự tiện đi lung tung tìm đàn ông để mượn xe, có phải em thấy chủ nhân đã quá dung túng em nên mới cố ý khiêu chiến cực hạn của chủ nhân?



Lâm Nhã Hân biết Đỗ Long hoàn toàn không phải đang tức giận mà là cố ý bới móc, mượn cớ để trừng phạt mình nên giả bộ sợ hãi cầu khẩn:




- Không có ai gác bên ngoài sao được? Sớm biết anh có người đẹp làm bạn thì tôi đã tìm người theo rồi.



Đỗ Long cười nói:



- Đúng vậy, nha đầu Đao của quán Uyên Ương Đao cũng không tệ, chỉ cần cậu mời cô ấy nhất định sẽ đến.



Thẩm Băng Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:



- Ý của tôi không có xấu xa như anh, ý tôi là gọi lão Tông hay Tần Tuấn đến, chí ít trong đêm cũng có người luân phiên canh gác.



Đỗ Long cười nói:



- Đùa với cậu thôi, lên xe ngủ đi, yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào đâu.



Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long thật lâu, một lúc sau mới gật đầu nói:



- Được rồi, nếu như chúng ta bị trúng độc thì vui rồi.



- Không đâu, tin tôi đi, lên xe ngủ đi, tôi sẽ gác từ đây đến sáng.



Đỗ Long nắm lấy vai Thẩm Băng Thanh rồi đẩy y lên xe tải.



Thẩm Băng Thanh quay đầu lại hỏi:



- Anh định báo cáo thể nào về phát súng này?



Đỗ Long cười nói:



- Chuyện đó đơn giản mà. Gặp nguy hiểm ở bên ngoài, nổ súng dọa lợn rừng, đã viết rất nhiều lần rồi mà, chỉ cần chúng ta làm việc có hiệu quả sẽ không ai trách đâu.



Bọn người Đỗ Long tuy mang theo súng nhưng mỗi viên đạn được sử dụng đều phải tuân theo quy định, nổ súng dù không có chuyện gì giống như Đỗ Long thì sẽ bị xử phạt theo quy định, có điều những quy định này căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Đỗ Long.



Thẩm Băng Thanh đi ngủ, nhìn thấy Đỗ Long ngồi canh bên đống lửa, lần này mới yên tâm đi vào giấc mộng đẹp...