Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 394 : Kẻ cướp hiện thân

Ngày đăng: 17:35 30/04/20


Ngay lúc Ngụy Khắc Hùng đang bàng hoàng bất an lòng nóng như lửa đốt, Đỗ Long lái xe tải vào đến cửa đồn công an, hắn cầm loa hét lớn:



- Ngụy Khắc Hùng, mau ra đây, bọn họ tìm thấy em gái cậu rồi!



Ngụy Khắc Hùng mừng như điên lao ra khỏi đồn công an, gã lớn tiếng hỏi:



- Đồn trưởng Đỗ, em gái tôi đâu? Nó vẫn khỏe chứ?



Đỗ Long nói:



- Mau lên xe, cô ấy bây giờ đang ở trên quốc lộ gxxx, tôi sẽ đưa cậu tới đó liền.



Ngụy Khắc Hùng mặt mày phấn khởi lên xe Đỗ Long, còi cảnh sát vang lên, xe tải cấp tốc đi tới quốc lộ gxxx. Ở nơi cách trung tâm thành phố Thụy Bảo khoảng hai mươi km, một chiếc Buick màu đen đang đỗ, vài tên cảnh sát đang điều tra, một cô gái nằm trên cáng cứu thương ở bên đường.



- Em gái!



Ngụy Khắc Hùng liếc mắt một cái liền nhận ra em gái mình, cậu ta không đợi xe dừng hẳn đã vội nhảy xuống xe, chạy tới hướng cô bé kia.



Đỗ Long dừng xe ở ven đường, đi tới chỗ cô gái, mang ảnh ra đối chiếu một lát, cô gái đúng là Ngụy Hiểu Tuyền, chỉ có điều còn đang hôn mê, mặc cho Ngụy Khắc Hùng có lay như thế nào cũng không tỉnh.



- Cô ấy đã bị người ta gây mê, tạm thời không tỉnh được đâu.



Một viên cảnh sát đi tới, anh ta nhìn Đỗ Long nói:



- Anh chính là Đỗ Long phải không? Cục trưởng Lý nói cô ấy tạm thời chưa tỉnh được, bảo tôi nói với anh một tiếng.



Đỗ Long nói:



- Các cậu đã cực khổ rồi, cám ơn các cậu đã kịp thời cản đường, dọa bọn cướp chạy, nếu không cô bé này gặp nguy hiểm rồi.



Viên cảnh sát kia nói:



- Đây là chức trách của chúng tôi, không có gì mà phải cảm ơn. Tôi tên là Trần Đào, đội trưởng đại đội hình sự thành phố Thụy Bảo. Cục trưởng Lý nói cậu phá án rất lành nghề, nhanh như vậy đã tra ra hành tung kẻ bắt cóc quả nhiên rất lợi hại, rảnh rỗi chúng ta trao đổi nhiều chút nhé.



Đỗ Long cười nói:



- Không thành vấn đề! Thay tôi cám ơn mọi người nhé, cám ơn Cục trưởng Lý, tôi còn có chuyện khác, vụ này tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.



Trần Đào gật gật đầu, nói:



- Yên tâm đi, chúng tôi cũng không phải là chỉ biết ăn không, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, điều tra ra kẻ chủ mưu bắt cóc.



Đỗ Long lên tiếng chào với Ngụy Khắc Hùng, lên xe tải rồi rời khỏi hiện trường.




- Băng Thanh, cậu dường như có chút thay đổi rồi.



Thẩm Băng Thanh rùng mình, hỏi hắn:



- Tôi thay đổi, thay đổi chỗ nào? Đâu có đâu.



Hạ Hồng Quân cười nói:



- Cậu trở nên hấp dẫn hơn rồi, xem ra nước của xã Mãnh Tú rất biết dưỡng người nhỉ.



- Hồng Quân, đến cậu cũng giễu cợt tôi!



Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó nói với Đỗ Long:



- Đỗ Long, cậu giúp tôi cho Hồng Quân say, tôi sẽ không giận cậu nữa.



- Tuân chỉ!



Đỗ Long ha hả cười, giơ tay lên nói:



- Ông chủ, cho hai vại bia!



Hạ Hồng Quân đã được lĩnh giáo qua tửu lượng của Đỗ Long, cậu ta lắc đầu nói:



- Hôm nay tha cho tôi đi, vẫn còn nhiều việc phải làm đây. Đỗ Long, cậu để tôi xử lý ba việc thì tôi đã xử lý xong hai việc rồi, này, đây là chứng minh thư và hộ chiếu mới của Thẩm Băng Thanh.



Đỗ Long kinh ngạc nói:



- Nhanh thế à? Nhìn xem có đẹp không nào.



Thẩm Băng Thanh sửng sốt, nói:



- Chứng minh thư mới của tôi?



Đỗ Long ừ một tiếng, nhận lấy phong bì giấy dai từ Hạ Hồng Quân đưa, nói:



- Tôi thay cậu nhận trước, về sẽ cho cậu xem.



- Tại sao bây giờ tôi không được xem?



Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi, Hạ Hồng Quân nhìn thoáng qua Thẩm Băng Thanh mỉm cười, không hề nói gì cả.....