Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 407 : Chấp nhận thua cuộc
Ngày đăng: 17:35 30/04/20
- Tôi đã nói các anh sẽ đưa cho tôi tiền mà.
Đỗ Long cười ha hả, Mã Tích Kỳ nói lạnh nhạt:
- Trò chơi vừa mới bắt đầu, sếp Đỗ nên biết, trong sòng bạc thắng trước thua sau là chuyện thường có.
Đỗ Long nói một cách gay gắt:
- Vậy chúng ta hãy chờ xem đi.
Kế tiếp Đỗ Long thua liền hai ván, nhưng hắn lại kịp thời rút lui, chỉ tổn thất hai mươi nghìn.
- Sếp Đỗ chạy thật là nhanh đó.
Lúc người thanh niên tên Cưu Vinh bên trái Đỗ Long xào bài thì y cười nhạo.
Đỗ Long nói:
- Cái này gọi là quân tử phòng thân, biết rõ là bài chắc chắn thua còn cố không phải là ngốc sao?
Ván thứ ba Đỗ Long lại thua nữa, lúc này hắn thua ba mươi nghìn, Cưu Vinh cười nói:
- Sếp Đỗ lúc này sao không chạy?
Đỗ Long cười nói:
- - Bài không thể đoán trước, ai cũng không ngờ tới bài tiếp theo là bài thế nào, thỉnh thoảng nhìn lầm thua một hai ván không vấn đề gì.
Cưu Vinh không nói đúng sai mà tiếp tục xào bài, giống như đang xác minh lời của Đỗ Long. Hắn lại bắt đầu thắng bài, hơn nữa đều là thắng lớn, thua cũng là thua nhỏ. Phỉnh trước mặt hắn nhanh chóng tích lũy lên tới một triệu, mà phỉnh trước mặt bọn Mã Tích Kỳ cũng đã thua không còn bao nhiêu.
- Hình như tiền của các anh đã không đủ chơi một ván nữa.
Đỗ Long cười nói.
Bọn Mã Tích Kỳ nhìn nhau, nói một cách không cam tâm:
- Anh đừng đắc ý, trong nhà của chúng tôi tiền rất nhiều, có bản lĩnh anh thắng hết đi.
Mã Tích Kỳ gọi người về lấy tiền, chỉ một lúc lại cầm một chồng tới, cùng Đỗ Long đổi thành phỉnh rồi tiếp tục chơi bài.
Lần này bọn Mã Tích Kỳ sẽ không khách khí với Đỗ Long nữa, bọn họ bắt đầu dùng tiếng lóng giao tiếp, thậm chí đổi bài một cách vụng trộm. Đỗ Long đều nhìn thấy, nhưng không lên tiếng. Sau khi thua liền hai ván Mã Tích Kỳ và Cưu Vinh lại lần nữa đổi bài, Đỗ Long đột nhiên nói:
- Tôi không có di động, anh trai đi ra ngoài cũng không mang di động trên người.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Em không dùng di động vậy lúc nãy video là dùng cái gì quay? Còn nhỏ tuổi mà nói dối, điều này không tốt đâu.
Đa Quang Thác bỏ tay Đỗ Long ra, nói:
- Lừa anh thì sao? Anh còn cái gì muốn nói nữa không? Tôi muốn về nhà rồi.
Đỗ Long vỗ vỗ mông y, nói:
- Đi thôi, khi nào gặp anh của em, anh sẽ nói cho anh ấy biết em nói dối.
Đa Quang Thác nhìn Đỗ Long với vẻ nghi ngờ, xoay người đi. Đỗ Long nói với bọn Mã Tích Kỳ vẫn còn đứng ngẩn người ở đó:
- Còn ngơ ngẩn cái gì? Nhanh về lấy tiền đi, tôi biết trong nhà các anh đều có tiền, không thể ngay cả một chút như vậy cũng không lấy được chứ? Tiền này có thể nộp vào quỹ sửa chữa đường bộ xã Mãnh Tú, mỗi phần tiền đều có thể đầu tư trong sửa chữa đường, còn ai muốn đánh bài với tôi? Tôi đại diện toàn thể người xã Mãnh Tú chân thành cảm ơn tới tất cả người có số tiền quyên góp này.
Mã Tích Kỳ mỉm cười, y nói:
- Sếp Đỗ, tôi bắt đầu khâm phục anh rồi đấy. Đi! Hơn một triệu này chúng ta thua một cách tâm phục khẩu phục, chỉ cần có thể sửa đường tốt, tiền mất nhiều như thế chúng ta cũng vui vẻ. Đi! Về nhà lấy tiền đi, đừng để sếp Đỗ cười bảo chúng ta không chịu thua.
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Cũng không cần vội vã lấy, nếu Đa Ôn Hãn không ở đây, chúng tôi cũng sắp phải đi. Nghe nói gần đây có chất gây nghiệnsắp nhập cảnh, chúng tôi vất vả nữa rồi.
Thần sắc của Mã Tích Kỳ hơi thay đổi, nói:
- Sếp Đỗ, anh lấy được tin tức này từ đâu? Anh sẽ không nghi ngờ nguồn hàng này có liên quan tới chúng tôi chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Anh làm sao lại nghĩ như vậy? Tôi cũng không nói như vậy mà, người tôi lo lắng là Đa Ôn Hãn đó, nếu anh ta không cẩn thận đụng phải bọn buôn ma túy, vậy thì cũng không ổn rồi. Được rồi! Nhớ rằng ba người các anh mỗi người nợ tôi một triệu… Ồ! Sai rồi, là nợ một triệu quỹ làm đường, trở về tôi sẽ tới lấy. Băng Thanh, mau cầm cái bao tải tới đựng tiền, chúng ta đi thôi.
Bọn Mã Tích Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mang hơn ba triệu lên xe, đây là tất cả tiền đánh bạc trên mặt bàn. Bởi vì bọn Mã Tích Kỳ gian dối, cho nên số tiền này đều thuộc về hắn.
Xe cảnh sát nhanh chóng rời thôn Mã Đề, Cưu Vinh oán hận nói:
- Tên tiểu tử kiêu ngạo này, hắn hình như biết điều gì đó, chúng ta tại sao không giữ hắn ở lại?