Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 417 : Một ngày du lịch kịch tính
Ngày đăng: 17:35 30/04/20
Đỗ Long cười nói:
-Vừa rồi tôi đã nói, đã niên đại này rồi, giám đốc Khâu như thế nào mà lại còn dùng loại USB cũ kỹ lạc hậu này? Đúng vậy, loại kỹ thuật mã hóa này vào năm đó là không có cách gì hóa giải, nhưng tốc độ máy tính hiện nay đã nhanh gấp mấy chục lần máy tính năm đó, phần mềm phá giải cũng đổi mới mấy trăm lần. Tôi chỉ mất có ba phút, những bí mật bên trong thẻ nhớ này sẽ bị cởi sạch như quần áo nữ nhân, hiện rõ ràng trước mắt tôi...
Khâu Hải Xuyên như mắc bệnh tâm thần, lắc đầu nguầy nguậy nói:
-Tôi không tin, cậu lừa tôi, không thể có điều đó.
Đỗ Long nhún nhún vai, cầm di động tìm một file, nói:
-Tôi tiện đưa cho ông nhìn qua. Đây là một tỷ mà ba năm trước ông vi phạm quy định cho tập đoàn Thông Đạt vay. Tập đoàn Thông Đạt vốn nên trả cả vốn lẫn lãi trong vòng mười năm. Nhưng đến nay bọn họ đã khất nợ ít nhất 160 triệu, tập đoàn Thôn Đạt này cho ông một triệu tiền trà nước, nhưng ông lại làm tổn thất của quốc gia một tỷ, lại còn...
Thứ Đỗ Long nắm giữ đều là tư liệu tuyệt mật, nghe hắn đọc vanh vách từng con số, tâm lý Khâu Hải Xuyên hoảng loạn, nói:
-Không cần nói thêm, nói đi, cậu muốn tôi làm như thế nào mới đồng ý đưa cho tôi cái thẻ nhớ và xóa hết dữ liệu của nó?
Đỗ Long cười nói:
- Giám đốc Khâu thật thông minh, một lời đã trúng. Ba năm trước ông cho tập đoàn Thông Đạt vay một tỷ, nay tôi chỉ vay ông 500 triệu mà thôi. Đối với giám đốc Khâu mà nói, đây chỉ là một khoản nhỏ thôi, lẽ nào không cho vay được?
Khâu Hải Xuyên thất thanh la lớn:
-500 triệu? Cậu không bằng giết tôi đi. Hiện giờ khủng hoảng kinh tế, vòng quay tiền tệ rút ngắn. Hơn nữa, cấp trên đã bắt đầu để ý tôi rồi. Hiện giờ tôi chỉ cho các cậu vay được hơn quy định một ít thôi.
Sáng sớm tinh mơ, chuông di động hẹn giờ đánh thức trên giường nghỉ của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân lại bị giây thừng quấn chặt, miệng bị nhét kín, cô phát ra âm thanh ô ô, nhích thân thể nhìn lên màn hình điện thoại, là Giám đốc Khâu gọi.
Đỗ Long từ phòng tắm đi ra, nắm một nhúm tóc của Lâm Nhã Hân rồi nhấc đầu cô lên, thần khí cao ngất thuận thế bịt kín chiếc miệng nhỏ của cô, khiến thanh âm ô ô kia càng trầm xuống.
Đỗ Long nghe điện thoại, Khâu Hải Xuyên yêu cầu gặp mặt đàm phán. Đỗ Long đáp ứng yêu cầu đó, tuy nhiên hắn không có dự định để Lâm Nhã Hân diệp điềm gặp Khâu Hải Xuyên. Sau khi hắn cùng Lâm Nhã Hân dùng bữa sáng lòng trắng trứng nhiều dinh dưỡng, hắn lại đem trói Lâm Nhã Hân lại, nhét cô vào trong rương, sau đó đưa rương đến vách cửa, nói:
-Chị Hồng, vừa rồi giám đốc Khâu gọi điện thoại nói có thể cho chúng ta vay tiền, chi tiết thế nào gặp mặt bàn bạc. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi.
Hồng Yến Linh vui vẻ nói:
-Để tôi đi gọi bà chủ.
Đỗ Long nói:
-Không cần, hai người chúng ta đi là được rồi. Vừa rồi chị Hân cũng nói chuyện điện thoại với tôi, chị ấy mệt quá, muốn nghỉ ngơi, chị cũng không nên làm ồn đến chị ấy.
Hồng Yến Linh không hiểu liếc nhìn cái rương mây trong tay Đỗ Long một cái, Đỗ Long nói:
-Trong rương mây này có gì đó rất quý, chị Hân bảo tôi phải luôn mang theo bên mình giữ gìn cẩn thận. Mặc dù hơi nặng, nhưng tôi cũng khỏe, cũng không sao.
Hồng Yến Linh không hề có cảm giác là cùng Đỗ Long đi gặp Khâu Hải Xuyên, mà Lâm Nhã Hân lại một lần nữa được hưởng một ngày du lịch kỳ lạ. Lần này Đỗ Long không che hoàn toàn hai mắt cô, mà đục một lỗ nhỏ trên rương mây. Cô hoảng hốt nhìn thấy nhiều người đang nhìn cô, cảm giác vừa kích thích vừa sợ hãi làm cho cô cực kỳ hưng phấn. Vô tình, nước mật đã chảy ra ngoài...