Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 426 : Tự bộc lộ cái xấu
Ngày đăng: 17:35 30/04/20
Triệu Ngọc Hoa trông thấy người đẹp tức giận thì y vội vàng cứu nguy nói:
- Cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn kiếm chút may mắn của cô Thẩm thôi. Để chuyến đi của tôi lần này không quá tệ thôi mà.
Thẩm Băng Thanh phụng mặt không thèm để ý tới y, cậu ta lôi phắt tay Lâm Nhã Hân nói:
- Chị Lâm, chúng ta cũng đi xem xét tảng đá một chút. Chiều nay bắt đầu khai mạc rồi. Nếu thấy có thứ gì rẻ một chút thì chúng ta cũng làm hai khối đem về chơi cho vui. Đừng để người ta coi thường mình.
Triệu Ngọc Hoa lúng túng đứng ì ra đó, Tô Linh Vân lườm y một cái nói:
- Cậu á, thấy gái đẹp là cái mồm lại không nhịn được...
Nói xong cô nàng cũng nghênh ngang bước đi. Lý Cương có ý lấy lòng Triệu Ngọc Hoa, gã cười hì hì an ủi:
- Sếp Triệu đừng nản lòng. Đàn bà càng xinh đẹp. Nhất là khi một chọi ba thì càng phải cẩn thận từng bước một mới được.
Đỗ Long lượn đi lượn lại ở chỗ bảng tên sản phẩm như một kẻ vô công rỗi nghề. Từ bảng được đánh dấu số một bắt đầu, Đỗ Long chẳng mấy chốc đã trông thấy mấy khối đá, nhưng lại không có hứng thú với khối nào. Sao cảm giác những khối đá trong những bảng biểu này xác suất không lớn bằng những khối đá màu xanh biếc hắn đấu giá được ở hải quan nhỉ?
Kỳ thực thì những khối đá ở hải quan tuy có thể coi như đồ người ta chọn hết rồi còn thừa lại. Nhưng dù sao cũng được thông qua chọn lựa, cho nên xác suất những khối đá có màu xanh vẫn lớn một chút. Những khối ở khu chào bán công khai Phỉ Thúy cũng được chọn lựa. Tuy nhiên đó là những chủ mỏ cố ý vào những khu chọn lựa kém chất lượng để chọn ra. Thế nên tình hình có hơi thảm một chút, đây cũng là điều khó tránh.
Đỗ Long xem 100 khối đá nguyên liệu thô lớn nhỏ khác nhau xong không hề tìm được bất kỳ một khối nào đáng để hắn ra tay. Những khối đá hắn đã xem, không phải không có chút màu xanh nào. Nhưng thứ màu cứt chó cứt ruồi đó căn bản không có chút giá trị mua bán nào cả. Màu sắc tốt hơn một chút thì lại hỏng hóc quá nhiều. Hoàn toàn phá vỡ kết cấu của Phỉ Thúy. Đến cả một cái mặt nhẫn cũng không đào ra được thì đương nhiên không đáng để mua rồi.
- Chị Lâm, mọi người đi trước đi, giúp chúng tôi giành vài chỗ. Đợi ông Vương xem xong khối nguyên liệu thô này rồi chúng tôi qua tìm mọi người.
- Vậy cũng được, chúng tôi đi trước đây.
Đỗ Long hướng về phía Tô Linh Vân gật gật đầu rồi sánh vai Lâm Nhã Hân rời đi. Thẩm Băng Thanh thì khẽ tụt lại phía sau, đi một bên khác với Đỗ Long như một bản năng.
- Tên họ Chu này thật đáng ghét!
Đợi đám Đỗ Long đi khỏi, Triệu Ngọc Hoa lập tức biểu đạt ra ý ghét bỏ Đỗ Long ngay trước mặt người hắn thích. Tô Linh Vân lại nói:
- Anh Chu là một vị cao nhân giấu tài. Khi nãy là anh ấy nhắc nhở anh đó. Thế mà anh lại ác miệng với người ta như thế. Thật là kẻ ngốc!
Triệu Ngọc Hoa vẫn còn chút mơ hồ, tên thư ký bên cạnh y vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Triệu, đây là phòng đấu giá mà. Cho dù chúng ta có thích thì cũng không được nói ra. Nếu không, dựa vào thanh danh của ông Vương thì tới lúc đấu giá, cạnh tranh sẽ càng thêm kịch liệt hơn đấy.
Triệu Ngọc Hoa hiểu ra nhưng y vẫn ngạo nghễ nói:
- Thêm vài đối thủ thì có gì nghiêm trọng? Tập đoàn Thiên Nguyên của chúng ta được lớn lên từ chính sự cạnh tranh kịch liệt đó đấy.