Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 465 : Cậu đã bị bắt
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Tên thanh niên mà được gọi là Kim thiếu gia lạnh lùng nói:
- Thật không làm sai ư? Bà đúng là dễ quên, trưa hôm nay, không phải bà đã gặp hai nguời hả? Thiếu gia ta cho bà cơ hội làm ăn ở đây, nhưng bà lại không biết quý trọng, chẳng lẽ ngại sống lâu hả? Nói đi, bà nói gì với bọn họ?
Bà chủ quán quầy vịt quay thần sắc biến đổi, bà ấy ấp úng nói:
- Tôi…tôi không nói gì hết, tôi nhanh chóng đuổi bọn họ đi rồi, Kim thiếu gia, tôi thật sự không nói gì hết.
Kim thiếu gia lạnh lùng cưòi:
- Thế hả? Bà Trương, tại sao bà lại để bọn họ vào cửa vậy? Dù là mấy người chỉ đóng cửa đứng bên trong một phút, chuyện này cũng đã không nói rõ rồi, huống chi bà và bọn họ đã nói chừng mừơi phút lẻ tám giây trong nhà. Thời gian dài như thế đủ để nói rất nhiều.
Bà chủ họ Trương bối rối nói:
- Kim thiếu gia, tôi biết sai rồi, tôi không nên để họ vào nhà, nhưng mà thật sự tôi không nói gì với bọn họ, thật sự không nói gì hết?
Kim thiếu gia lạnh lùng cười:
- Bà đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Sau khi hai kẻ già mà không chết kia đi ra từ nhà bà, họ đã lập tức đến viện kiểm soát, luôn miệng nói có ngưòi đồng ý làm chứng cho họ, bà Trương, người mà bọn họ nói không phải là bà hả?
Sắc mặt của bà chủ họ Trương trắng bệnh, nhưng miệng vẫn đang không ngừng phủ nhận, một thanh niên có cánh tay xăm hình con rồng lạnh lùng nói:
- Kim ca, miệng của bà này vẫn rất cứng, không cho bà ta biết chút sự lợi hại bà ta sẽ không nói thật.
Kim thiếu gia gật đầu, nói:
Khi Kim thiếu gia tức giận đẩy đồng bọn của y cùng lên, Đỗ Long rung tay, ném con dao găm đó ra ngoài, pặc một tiếng không biết dính vào đâu rồi, sau đó Hắc Long tức giận vẫn không phục nhào lên lần nữa. Đỗ Long bay đạp một cái vào chính giữa ngực gã, đá gã giăng về chỗ cũ. Ở phía sau một tên không né kịp bị Hắc Long va vào, sau đó hai người đều kêu lên thảm thiết, cũng không biết ai bị hung khí trong tay của tên đó làm cho bị thương.
Do bị thúc dục bởi Kim thiếu gia, những tên bao quanh Đỗ Long ùn ùn ùa lên. Trong tay bọn chúng đều cầm hung khí sáng loáng, đâm khua loạn xạ về hướng Đỗ Long, nếu đổi người khác vào tình huống này chỉ sợ không tránh nhanh được như thế. Đỗ Long lại hoàn toàn không lùi lại, quyền thuật của hắn chỉ đông đánh tây, đánh từng người một. Những tên côn đồ này vốn không thấy rõ động tác của hắn, liền bị đánh văng ra, hung khí trong tay còn bị hắn đoạt được, từng con dao lần lượt đều bị ném đi chỗ khác.
Tiếng pặc pặc liên tục vang lên, những tên côn đồ này nằm vật xuống đất, trên người của mỗi tên ít nhiều cũng bị mấy vết thương. Đỗ Long ra tay rất có chừng mực, vừa không nguy hiểm đến tính mạng vừa khiến chúng trong chốc lát không có cách chạy trốn hoặc tiếp tục chống lại.
Cuối cùng chỉ còn lại Kim thiếu gia, y không ngờ Đỗ Long lại lợi hại như thế, không ngờ lông tóc không hề bị thương mà còn giải quyết hết thuộc hạ của y. Thấy Đỗ Long chậm rãi bước tới gần y, Kim thiếu gia hoảng sợ lui về phía sau, thậm chí làm đổ cả chiếc xe mô tô của mình nữa.
- Đừng qua đây!
Kim thiếu gia thấy Đỗ Long xoa nhè nhẹ nắm tay cười độc ác bước tới, y hoảng sợ kêu lên:
- Đừng tới đây! Mày muốn làm gì?
- Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi!
Người đứng xung quanh xem hùng hổ la lên, bọn họ dồn dập nóng giận kêu la, nhưng khi thấy những tên bị thương nằm đầy trên đất, bọn họ vẫn không dám tự mình xông lên trút hết sự tức giận.
Đỗ Long xoay người chộp lấy cổ áo của Kim thiếu gia rồi bắt đi, miệng nói:
- Thạch Vũ Hiên! Tôi là cảnh sát! Vì cậu có liên quan đến vụ bắt cóc, uy hiếp Cổ Ngọc Vân và sự an toàn của người đi đường. Bây giờ tôi tuyên bố cậu đã bị bắt!
Vì lời nói của Đỗ Long, người xung quanh đều hoan hô, sau đó Kim thiếu gia bình tĩnh lại, vẻ mặt lộ ra nụ cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.