Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 510 : Lần đầu gặp Lưu sư huynh

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Nghe xong lời của Đỗ Long, Tô Linh Vân không khách khí nói:



- Nếu thế chắc tập đoàn Linh Phong của chúng tôi phải chờ vài năm để các anh hoàn thiện cơ sở rồi mới quay về đầu tư sao?



- Cái này…



Mã Quang Minh đang muốn giải thích thì Đỗ Long ngắt lời:



- Cần gì phải đợi? Tập đoàn Linh Phong có dây chuyền sản xuất công nghệ cao, hoàn toàn có thể dùng ưu thế của mình, kết hợp với ưu thế tài nguyên, chính sách của Châu Đức Hồng, thúc đẩy các xí nghiệp xây nhà máy tại Châu Đức Hồng. Chỉ cần một hai năm là có thể hoàn thành cơ sở.



Tô Linh Vân lắc đầu nói:



- Cảnh sát Đỗ, xin nói thẳng, ý của anh không thuyết phục. Tập đoàn Linh Phong chúng tôi còn chưa đủ khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ sản nghiệp khu vực. Những công ty có kết cấu tương tự tập đoàn Linh Phong nhiều không kể hết, cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Thực tế là chúng tôi vẫn còn đang phụ thuộc vào công ty Hạ Du cung cấp nguyên liệu. Chúng tôi dựa vào cái gì mà để người khác cùng đi xây nhà máy tại Châu Đức Hồng đây?



Đỗ Long cười nói:



- Nếu xí nghiệp Hạ Du này có lợi ích tốt như vậy, sao tập đoàn Linh Phong không tự mình đầu tư sản xuất mấy thứ đó ở Châu Đức Hồng, như vậy không phải một công đôi việc sao?



Tô Linh Vân mỉm cười nói:



- Cảnh sát Đỗ nghĩ đơn giản quá. Chúng tôi không hề có khả năng tự thành lập toàn bộ dây chuyền sản xuất. Ngày nay là thời đại phân công hợp tác. Nếu chúng tôi cứ tự nhiên đặt chân vào thị trường của người khác, đá hỏng bát cơm của họ thì không chừng sẽ bị toàn bộ xí nghiệp Hạ Du phản lại. Đến lúc đó chúng tôi chắc phải đi ăn không khí.



Đỗ Long nói:



- Có vẻ phức tạp đấy. Thôi, nói mấy người cũng chẳng hiểu. Bí thư Mã, ngài với tổng giám đốc Tô từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.



Đỗ Long rời đi, Mã Quang Minh bất đắc dĩ nói:



- Để tổng giám đốc Tô phải chê cười rồi. Tên Đỗ Long này cái gì cũng không hiểu mà cứ thích nghĩ kế lung tung làm trò cười.



Tô Linh Vân nói:



- Thật ra ý nghĩ của anh ta cũng tốt, đáng tiếc không thể thực hiện.



Mã Quang Minh gật đầu, nói:



- Tổng giám đốc Tô nói đúng… Dường như cô sớm biết Đỗ Long thì phải?



Tô Linh Vân nói:



- Đúng vậy, tôi quen với cảnh sát Đỗ từ trước. Anh ấy từng giúp tôi một ân tình lớn. Lần này tôi tới đây gặp mặt với Bí thư Mã cũng là ý của anh ta, xem như trả nợ. Tuy nhiên Châu Đức Hồng dường như không có gì cho tập đoàn Linh Phong đầu tư…




- Nói ra thật xấu hổ. Tôi công tác ba năm, lập công chẳng nhiều, không lợi hại bằng cậu. Chuyện của cậu tôi nghe Băng Thanh nói, so sánh đúng là hổ thẹn…



- anh Lưu khiêm tốn rồi.



Đỗ Long nói:



- Chúng ta nói chuyện sau nhé. Trên xe còn có vị lãnh đạo đang chờ. Anh Lưu hẹn gặp lại. Băng Thanh, vào ngồi ở ghế sau.



Thẩm Băng Thanh gật đầu, tạm biệt Lưu Kế Khôn rồi lên xe.



Lưu Kế Khôn nhìn xe cảnh sát rời khỏi, lúc này mới quay đầu đi.



- Anh Lưu đến đây để thăm cậu à?



Đỗ Long lái xe, thuận miệng hỏi.



Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, nói:



- Anh Lưu rất quan tâm tôi, thường xuyên rảnh lại đến thành phố Ngọc Minh thăm tôi.



Đỗ Long ồ một tiếng, lại hỏi:



- Anh ấy lợi hại hơn anh rất nhiều sao? So với tôi thì thế nào?



Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:



- Tôi cũng không biết ai lợi hại hơn, vì các anh đều chưa từng thua.



Đỗ Long nói:



- Xem ra trong lòng anh tôi không bằng anh ta rồi.



Thẩm Băng Thanh lắc đầu:



- Tôi không có ý này. Nếu thật đánh thì tôi cảm thấy anh sẽ thắng.



Đỗ Long cười ha hả, không nói gì. Mã Quang Minh quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh, nói:



- Cậu là Thẩm Băng Thanh sao? Quả nhiên rất xuất chúng. Tôi là Mã Quang Minh, cha của Mã Ngọc Đường. Rất hân hạnh được biết cậu.