Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 56 : Phần Thưởng To Lớn
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
Vương Thư Vĩ trầm mặc một chút, nói:
- Ồ, hóa ra là như vậy… Rất tốt, Quang Minh à, anh là người tôi xem trọng nhất trong số các cán bộ trẻ tuổi. Gần đây có một số lời đồn đại về anh được lưu truyền, có ảnh hưởng rất xấu đối với anh, tôi đã cho người điều tra và khống chế không cho lời đồn đại truyền bá rộng rãi ra bên ngoài. Quang Minh à, quả trứng không thối ruồi bọ không đậu. Có một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống vẫn nên chú ý tốt một chút, con đê dài ngàn dặm có thể bị vỡ chỉ vì một tổ kiến!
Mã Quang Minh thầm rùng mình, ông suy nghĩ thật nhanh, bình tĩnh nói:
- Cảm ơn Bí thư đã quan tâm, lời đồn ở trong lòng người, tôi cảm thấy không cần phải vì chút tin đồn vô căn cứ mà gặp khó khăn, làm không tốt người khác còn tưởng rằng giấu đầu lòi đuôi. Bọn họ thích nói thì cứ để họ nói đi, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không có gì phải lo lắng.
Trong lòng Vương Thư Vĩ thầm mắng một câu, mặc dù tối hôm đó Tân Mỹ Linh vợ Mã Quang Minh gây náo loạn trong vườn hoa Minh Thúy và ở bệnh viện Bác Ái, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giao tranh trực tiếp với chính người gây ra chuyện. Vương Thư Vĩ phái người lén chụp ảnh cũng không chụp được bất kỳ tấm ảnh nào có giá trị. Dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, Vương Thư Vĩ mới không vạch trần lời nói dối của Mã Quang Minh.
Vương Thư Vĩ cười ha ha nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Quang Minh à, tôi chưa từng nghe nói anh có anh em gì, tên Đỗ Long kia sao lại thành cháu của anh vậy?
Mã Quang Minh cười nói:
- Cũng là tiện miệng gọi thôi, hắn không phải đã cứu cha của tôi sao? Để hắn gọi tôi là Chủ tịch nghe rất xa lạ, cho nên để hắn gọi bằng chú, vì vậy nên không có việc gì chứ?
Vương Thư Vĩ cười nói:
- Ra là như vậy, nhưng sự việc truyền đi lại không đơn giản như vậy, chúng ta làm cán bộ cũng nên để ý đến lời đồn đại một chút.
Mã Quang Minh trong lòng thầm mắng: “Cục trưởng Cục Tài chính là người của ông, cháu ruột ông ta ở bên ngoài làm loạn cũng không có chuyện gì, tôi ngoài miệng nhận một đứa cháu họ là chuyện tốt có gì mà bị ảnh hưởng không tốt, đây là lý lẽ gì chứ!”
Trong lòng khó chịu là một chuyện, Mã Quang Minh vẫn cung kính như cũ nói:
- Cảm ơn Bí thư đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Mã Quang Minh cười nói:
- Tóm lại sẽ không để cho cậu phải thất vọng đâu, tôi để cho cậu một niềm vui bất ngờ, ngày mai cậu thấy lệnh điều động thì sẽ biết. Nhân tiện tôi còn giúp cậu chuyển biên chế chính thức rồi, lần này cậu rất hài lòng đúng không?
- Hài lòng, cực kỳ hài lòng! Cảm ơn chú Mã…
Đỗ Long vui mừng ra mặt, không ngừng nói lời cảm ơn, Mã Quang Minh chỉ thản nhiên nói một câu làm việc cho giỏi, sau đó liền cúp điện thoại.
- A! Anh được chuyển chính thức rồi, được thăng chức rồi!
Đỗ Long sau khi tắt điện thoại chợt ôm lấy eo Kỷ Quân San, nhấc bổng cô lên, hai người quay vòng vòng.
Kỷ Quân San kêu lên một tiếng, Đỗ Long bất thình lình buông tay. Kỷ Quân San ngay sau đó lại thét lên một tiếng kinh hãi, tiếp đó cô liền ngã vào trong lòng Đỗ Long. Đỗ Long ôm chặt cô, không nói lời nào mà nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Quân San hôn một cái trong lúc cô kêu lên, lời của Kỷ Quân San lập tức bị nghẹn lại trở về trong cổ họng.
Khi môi Đỗ Long chạm vào đôi môi đỏ mọng của Kỷ Quân San, Kỷ Quân San chỉ cảm thấy mình giống như bị một tia sét đánh trúng, đầu óc cô trống rỗng. Sau một hai giây cô mới có phản ứng, cô dùng sức đẩy ngực Đỗ Long ra, lồng ngực Đỗ Long chắc nịch, cánh tay của hắn mạnh mẽ như vậy, sau khi chú thỏ trắng bé nhỏ rơi vào móng vuốt của sói làm sao còn có cơ hội chạy thoát chứ?
Đỗ Long thuần thục dùng lưỡi trêu đùa Kỷ Quân San, Kỷ Quân San sau vài lần từ chối bắt đầu thở dồn dập, cô cảm thấy có một loại cảm giác kích thích trước nay chưa từng có không ngừng tấn công trí não cô, lý trí của cô dần dần thất thủ, trí não cô dần dần chỉ còn lại cảm giác hưng phấn, hai tay cô không ý thức được mà vòng qua cổ Đỗ Long, ôn chặt lấy hắn, từ bị động tiếp nhận, đến chủ động phối hợp, chỉ mất thời gian vẻn vẹn không đến nửa phút.
Một người đi đường đi đến lấy xe bên cạnh hai người, âm thanh báo động đánh thức hai người đang vui vẻ đắm chìm trong hưng phấn. Kỷ Quân San vội vàng rời khỏi Đỗ Long, hai tay cô còn đánh mạnh vào ngực Đỗ Long một hồi, ngượng ngùng mà giận dỗi nói:
- Anh xấu lắm! không ngờ… hôn lén người ta…
Đỗ Long đắc ý cười ha ha một trận:
- Lão nương, khoảng cách anh đạt được không xa!