Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 67 : Nội Tình Hắc Kim
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
Phương Thiên Tứ cười nói:
- Đỗ cảnh quan, anh tha cho tôi đi. Ông chủ của mỏ than Hắc Kim là Lý Võ Uy, điều này ai cũng biết, về phần ai đang bao che cho hắn... Vấn đề này tôi thực sự không thể nói được, anh thương xót mà tha cho tôi đi, nếu không thì anh giao tôi cho Ủy ban Kỷ luật đi, kết cục còn đỡ hơn một tí.
Việc nói sự thật đối với Phương béo không ngờ còn nghiêm trọng hơn là mất chức, ngồi tù! Xem ra huyện Võ Khê nước rất sâu, Đỗ Long hừ một tiếng nói:
- Thôi được rồi, vấn đề này xem ra liên lụy rất lớn, tạm thời bỏ qua vấn đề này, khi nào anh quay lại huyện Võ Khê thì gọi cho tôi, tôi ở đó, tạm biệt.
Đỗ Long cất điện thoại, nói với Mã Quang Minh:
- Xem ra sự việc rất phiền phức, không ngờ anh ta không dám hé lộ chút tin tức nào.
Mã Quang minh gật đầu, nói:
- Cái đó không cần phải nói, xem ra cả cái huyện ủy và UBND huyện Võ Khê này đều đã bị vùi lấp đi.
Đỗ Long gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Cháu nghĩ không chỉ như thế, không chừng cả thành phố Ngọc Minh và cả Tỉnh ủy cũng có ngườI tham gia vào, nếu không anh ta không đến mức lo lắng vậy.
Mã Quang Minh đột nhiên biến sắc, ông không phải là không nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại không dám khẳng định như Đỗ Long. Thành ủy còn dễ nói, nếu như việc này còn liên lụy đến cấp Tỉnh ủy, thì ông cũng không có khả năng khống chế.
Mã Quang Minh sờ sờ điện thoại trong túi quần, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Bí thư Vương. Tạm thời, tốt nhất không cần kinh động đến Tỉnh ủy, để qua giải quyết chính đáng, có kết quả rồi báo cáo với Tỉnh ủy cũng chưa muộn! Cuộc gọi này nên gọi hay không, cũng là một vấn đề rối rắm trong lòng Mã Quang Minh.
Dọc đường đi còn có hơn chục chiếc xe nữa gia nhập đoàn xe, trong đó bao gồm xe của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, và vài chiếc xe tải Đông Phong, trên xe còn có tấm vải bao trùm, không biết bên trong giấu cái gì. Hai chiếc xe mô tô cảnh sát mở đường cũng biến thành hai chiếc BMW, dọc đường còi reo chạy thẳng hướng huyện Võ Khê.
Vương Chí Cường nhìn Đỗ Long qua chiếc kính chiếu hậu, nói:
- Tôi cũng không hẳn tinh mắt như vậy đâu, trước đây tôi đã thấy xe của cậu, vì thế mà liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Hả
Đỗ Long cười nói:
- Vương đại ca đã nhìn thấy xe của tôi ở đâu? Mới hôm qua tôi mới lấy được từ sở, nghe nói là xe đó bị khóa một tháng rồi, không ai nhận lãnh, nên tôi lấy.
Vương Chí Cường cười nói:
- Vậy cậu cũng nên cẩn thận, mặc dù tôi biết không được nhiều lắm, nhưng nghe nói chủ nhân của nó rất có lại lịch đó. Không biết là cảnh sát giao thông nơi nào, lại dám bắt chiếc xe đó.
Đỗ Long cười mếu nói:
- Không phải chứ. Tôi có được một cách đoàng hoàng đó chứ.
Vương Chí Cường nói:
- Tôi cũng chỉ là nói vậy, cậu đừng căng thẳng.
Ông chủ ngồi ở phía sau, nên Vương Chí Cương cũng không dám nhiều lời, thuận miệng hàn huyên với Đỗ Long vài câu liền chuyên tâm lái xe, thư ký Lư cũng có chút cẩn trọng. Trong xe lại trở nên yên tĩnh.