Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 689 : Lễ hội lửa trại
Ngày đăng: 17:38 30/04/20
Mỗi một căn lầu bằng trúc kết cấu cũng không giống nhau, tựa như từng căn biệt thự, có căn là nhà biệt lập, có căn lại có rất nhiều phòng, để có thể cung cấp những yêu cầu thiết kế khác nhau của những khách hàng sử dụng. Đỗ Long cùng Lâm Nhã Hân ở tại một toà lầu trúc vị trí khá tốt, gian phòng của bọn họ cách nhau sát vách, thật giống như một căn biệt thự chia làm hai nhà.
- Còn chưa chuẩn bị chu đáo, nếu có yêu cầu gì xin cứ việc thông báo.
Các tuấn nam mỹ nữ với trang phục người dân tộc giúp du khách mang hành lý vào phòng xong, liền không còn việc gì nữa mà lui ra ngoài.
- Chị Hân, điều kiện nơi này không tệ nha, là em bao trọn gói hay là chia với thôn một nửa?
Đỗ Long ở lì trong phòng của Lâm Nhã Hân, vừa cười hì hì vừa hỏi.
Lâm Nhã Hân nói:
- Trước mắt đều là do chị ra cả. Dựa theo ước định trên hợp đồng, trong thôn hẳn phải chi ba phần, tuy nhiên bọn họ không có tiền, phải đợi sau này kiếm tiền trả lại cho chị, dựa theo cổ phần mà chia 3:7. Tuy nhiên phí tổn buôn bán do chị xuất ra trước.
Đỗ Long nói:
- Đây chẳng phải là tay không bắt giặc sao? Chị Hân sao lại có thể cho bọn họ chiếm lợi nhiều như vậy?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Không cho bọn họ một chút ưu đãi, bọn họ làm sao sẽ ngoan ngoãn giúp chúng ta kiếm tiền? Trừ hết những khoản tiền phí, thì chị vẫn là người kiếm được nhiều nhất, cậu yên tâm đi.
Đỗ Long nói:
- Ồ, vậy là tốt. Chị Hân đi cả ngày đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi tốt một chút đi, em về phòng bên cạnh đây.
Lâm Nhã Hân kiều mỵ nhìn hắn một cái, nói:
- Chị làm sao mà mệt chứ, chị nói như vậy là chỉ muốn tạo cho chủ nhân cơ hội thôi nha, lại không nghĩ đến chủ nhân chỉ tìm mục tiêu thứ yếu, vớ bở Lý Thụy Trân rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Hoá ra tôi là tuyển thủ thay thế à? Bí thư Đường, cô có thể đem tư cách châm lửa của tôi nhường cho người khác không?
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Tôi cũng nghe theo an bài của Bí thư Đao thôi, anh muốn nhường cho ai cũng được cả.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy quyết định như thế đi, tư cách đốt lửa của tôi quyết định tặng cho... Cậu bạn nhỏ Trần Dật Lộ! Tiểu Lộ, mau tới đây!
Trần Dật Lộ đang đứng một bên mở to mắt trông mong nghe thấy thế liền hoan hô chạy đến bên Đỗ Long. Mọi người thấy Đỗ Long đem tư cách đốt lửa tặng cho một đứa bé liền chỉ khẽ mỉm cười rồi bình thường như cũ. Chỉ có Lý Thụy Trân vừa rồi có một chút cảm giác ủy khuất, vì thấy Đỗ Long không có nhìn về hướng mình, thấy vậy cô cũng cùng đi lên, sờ sờ đầu Trần Dật Lộ, cười nói:
- Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy đó, tôi vừa thấy nhóc này liền thích, cậu ta vừa thông minh lại nghe lời, muốn không thích cũng khó. Tiểu Lộ, mau tìm ông nội kia nhận một cây đuốc đi.
Trần Dật Lộ chạy tới trước mặt Đao Cương Hãn hô một tiếng ông nội. Lập tức Đao Cương Hãn liền cảm thấy vui vẻ, thằng cháu nhà lão vừa mới sinh, còn chưa biết nói nữa, một tiếng “ông nội” này khơi dậy lạc thú làm ông nội của lão.
Đao Cương Hãn đưa ngọn đuốc cho Trần Dật Lộ, còn dặn dò nó phải cầm cẩn thận, có người lớn đốt chung nên đừng có lo, đại loại cái kiểu đang ở nhà thì đừng đùa với lửa vậy.
Trần Dật Lộ cũng không cảm thấy phiền chán, nó giòn giòn giã giã đáp ứng liền chạy tới châm lửa. Trên bó củi đã được đổ đầy dầu, vừa châm liền cháy. Trần Dật Lộ dựa theo những gì Đao Cương Hãn giải thích, sau khi châm lửa xong liền ném ngọn đuốc vào trong đống củi, đống lửa lửa cao tới hơn hai mét lập tức bốc cháy hừng hực.
- Waa...
Trần Dật Lộ vui vẻ hô to lên. Hai đống lửa khác cũng được đốt lên. Ba đống lửa to dần dần chiếu sáng mặt đất âm tối. Mọi người liền chạy đến khu đất trống, không diễn thuyết gì, không nghi thức gì, mọi người gõ trống, thổi khèn, vừa múa vừa hát, bắt đầu nhảy múa, không nghĩ tới quy tắc của nhảy múa là bên trong nhảy, bên ngoài ngồi thành một vòng tròn lớn vừa nhìn vừa cười đùa, ăn ăn uống uống tám nhảm với nhau.
Điệu múa của dân tộc Thái thật ra rất dễ học, bọn người Đỗ Long rất nhanh liền bắt đầu vào nhảy. Hắn và Lý Thụy Trân vừa múa vừa hát, ở giữa còn xen kẽ thêm Trần Dật Lộ. Tại nơi tràn ngập tiếng ca tiếng cười này, Lý Thụy Trân cũng thả nỗi buồn bực trong lòng đi, quên mất phiền não, tận tình hưởng thụ vui vẻ.