Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 696 : Thấp thỏm không yên
Ngày đăng: 17:38 30/04/20
Ở bề ngoài thấy Lý Thụy Trân gần đây rất xui xẻo .Chuyện bị bắt cóc không nói đến, rất nhiều người cũng nghi ngờ cô bị trói cường bạo, chỉ là đều không nói ra mà thôi. Nhưng hiện giờ cô dường như đã quên hết tất cả đau khổ, chơi rất vui vẻ, tập trung tinh thần.
Đường Lệ Phượng lại ngược lại, ở bề ngoài cô vô cùng điềm tĩnh, nhưng thực ra lại chẳng khác gì Lý Thụy Trân. Cho nên cô không kìm nổi so sánh mình với Lý Thụy Trân. Vì sao Lý Thụy Trân có thể quên đau khổ nhanh như vậy? Mà cô vẫn còn tiếp tục chịu đủ mọi tra tấn?
Lời nói ngày đó của Tô Linh Vân đột nhiên hiện ra trong đầu Đường Lệ Phượng. Có lẽ Chu Dịch Thăng này chính là kẻ khiến Đường Lệ Phượng hận thấu xương, nhưng lại khiến Lý Thụy Trân quên hết đau khổ nhặt nhạnh niềm vui?
Ý nghĩ này một khi nổi lên, sẽ không thể gạt đi. Đường Lệ Phượng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tình cảnh bị kẻ bịt mặt yêu thương đêm hôm đó đột nhiên lại hiện lên trước mắt.
Đó là người đàn ông duy nhất của cô... Đêm hôm đó y mang đến cho cô cũng không hoàn toàn là đau khổ... Chu Dịch Thăng cũng đúng là một người đàn ông hấp dẫn,...Y đúng là kẻ bịt mặt kia sao?
Đường Lệ rối bời thầm nghĩ:
- Đỗ Long nói chỉ có tám mươi phần trăm chắc chắn... Nói cách khác, y không chắc chắn là kẻ kia...
Bí thư Đường, chị đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Tô Linh Vân hỏi.
Đường Lệ Phượng đột nhiên giật mình tỉnh lại, cô nói:
- Tôi nghĩ mọi người đều đang chơi dưới nước, hình như chỉ có tôi đi chuẩn bị bữa tối rồi...
Lý Thụy Trân cười nói:
- Vậy chúng ta phải tranh thủ hưởng thụ một chút rồi... Chúng ta thật hiếm có cơ hội thử tay nghề của Bí thư Đường.
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Vậy tôi sẽ vì mọi người mà phục vụ tốt một lần. Mọi người cứ từ từ chơi, tôi đi chuẩn bị.
Không bao lâu từ đống lửa bên kia liền truyền đến hương vị thơm ngào ngạt. Trần Dật Lộ trước tiên không kìm nổi bò lên bờ, sau đó liền cầm một đĩa cánh gà nướng lại cho mọi người. Từ màu sắc và mùi vị có thể nhìn ra kỹ thuật nướng đồ của Đường Lệ Phượng rất có tiêu chuẩn. Sau khi mọi người nếm thì càng khen ngợi không dứt miệng.
Đường Lệ Phượng nói:
- Hay là anh chờ một chút, tôi quay về lấy đèn pin.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, đợi cô quay lại thì người gác đêm cũng quay lại rồi. Đi thôi, trời sắp sáng rồi, một cái đèn pin cũng đủ rồi.
- Chúng ta đi đâu để xem mặt trời mọc?
Đường Lệ Phượng hỏi.
Đỗ Long nói:
- Trên một ngọn núi, cô cứ đi theo tôi là được.
Đường Lệ Phượng ah một tiếng. Đi theo Đỗ Long được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy sau lưng là một mảng hắc ám. Doanh trại của bọn họ nhìn đã không thấy chút bóng dáng.
Đường Lệ Phượng trong lòng sợ hãi:
- Trời ạ... Nếu như y đột nhiên lộ ra bộ mặt thật, mình phải làm sao?
Đỗ Long đưa đèn pin cho Đường Lệ Phượng, nói:
- Mới hai tháng không tới đây, nơi này lại mọc ra đầy thứ. Tôi phải dùng dao rựa mở đường mới được. Cô cẩn thận đi theo tôi, chớ để bụi gai bên cạnh làm thương.
Đường Lệ Phượng có chút hối hận rồi, nhưng lại lo lắng nếu như mình đề xuất quay trở lại thì Chu Dịch Thăng sẽ có phản ứng gì? Cứ như vậy thấp thỏm theo sát Đỗ Long đi được một hồi. Chỉ thấy Đỗ Long đột nhiên dừng lại, hạ giọng nói nói:
- Cẩn thận, bên trái có một con lợn rừng, đừng kinh động đến nó.