Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 701 : Sao rời đi trăng ở lại

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Đỗ Long dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, hắn nói:



-Ủy khuất sao? Thật ra tôi cũng không đành, Tiểu Phượng, có lẽ tôi phong lưu một chút, nhưng tôi thật sự thích cô...



Đường Lệ Phượng không nói gì, còn Đỗ Long thì nói ra một lèo. Tuy rằng Đường Lệ Phượng quyết định không tin lời ngon tiếng ngọt của hắn, nhưng nghe nhiều rồi nên có chút ảnh hưởng. Nghe Đỗ Long tự khoe khoang mình là độc nhất vô nhị, Đường Lệ Phượng cũng dần vui vẻ, tuy rằng cô không thừa nhận nhưng trong lòng cô dần dần cũng có chút thay đổi.



Về gần đến suối nước nóng, Đỗ Long thả Đường Lệ Phượng xuống, hai người yên lặng sửa sang lại quần áo, trước khi đi tiếp, Đỗ Long thấp giọng nói:



-Tôi nói với bọn họ là sáng nay tôi sẽ cùng cô đi ngắm bình minh, lát nữa cô cân nhắc xem nên nói thế nào với họ, cười lên một chút, gương mặt này rất dễ khiến người khác hiểu nhầm là tôi ức hiếp cô.



Đường Lệ Phượng tức giận nói:



-Anh ức hiếp tôi còn ít sao?



Đỗ Long cười nói:



-Đùa chút thôi mà, tuy nhiên cũng là nghĩ cho cô thôi, cười lên đi.



Đường Lệ Phượng hừ lạnh nói:



-Có cười cũng không cười với anh, mau đi thôi!



Đỗ Long cười khổ đi thẳng về phía trước, rất nhanh rời khỏi rừng cây, Đỗ Long quay đầu lại nhìn thì thấy trên mặt Đường Lệ Phượng đã bình tĩnh trở lại. Trong lòng Đỗ Long không khỏi thầm khen, người ta nói phụ nữ là diễn viên bẩm sinh, kĩ năng diễn xuất của Đường Lệ Phượng lại càng nổi bật.



Đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú La Bính Lâm thấy họ xuất hiện lập tức thở phào nhẹ nhõm, y tiến lên nói:



-Chu tiên sinh, Bí thư Đường, cuối cùng hai người đã trở về, nếu không trở về chúng tôi định đi tìm hai người.
Lời chua chát này xuất phát từ Chu Chí Viễn, nghe được lời của y, Đường Lệ Phượng có chút không thoải mái, cô ta liếc mắt một cái, nghĩ thầm bọn họ cùng là họ Chu, kẻ trước mặt này còn đáng chán ghét hơn nhiều làn so với kẻ vừa đi. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Đường Lệ Phượng liền giật mình, Chu Chí Viễn và cô không thù không oán, còn Chu Dịch Thăng lại cường bạo cô hai lần, tại sao cô lại có cách so sánh như thế này chứ?



Tô Linh Vân không thèm nhìn Chu Chí Viễn, cô cũng nói lời từ biệt với Đường Lệ Phượng:



-Bí thư Đường, tôi muốn đi suốt đêm về Thành phố Ngọc Minh, tạm thời cáo từ trước.



Đường Lệ Phượng cười nói:



-Mong chờ Tô tổng hạ cố đến Thành phố Thụy Bảo lần nữa...



Tô Linh Vân muốn đi, Chu Chí Viễn vội vàng nói lời từ biệt Đường Lệ Phượng, sau đó theo sát xe Tô Linh Vân.



Khách đều lần lượt đi rồi, Đường Lệ Phượng thở dài nói với thư ký, lãnh đạo Cục Giáo dục thành phố và nhân viên hộ tống ở đằng sau:



-Mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục công việc bình thường, nên cố gắng chuẩn bị báo cáo cho tốt, trong tuần này nộp cho tôi xem, cứ vậy đi, Tống sư phụ, đưa tôi về nhà...



Mọi người đều ra về, Đường Lệ Phượng cũng về đến nhà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô cởi quần áo ra liền ngâm mình trong bồn tắm. Cô dùng sức lau rửa cơ thể, muốn đem toàn bộ dấu vết còn lưu lại sáng nay rửa sạch sẽ.



Hai tay lau người, Đường Lệ Phượng không kìm nổi nhớ lại cảnh sáng nay, mỗi tấc da tấc thị trên người đều bị tên khốn khiếp nào đó vuốt ve mấy lần, cảm giác tay của hắn vuốt ve cơ thể cô hoàn toàn khác biệt. Đường Lệ Phượng nhắm mắt lại, khóe mắt tràn ra hai giọt nước mắt trong suốt, nhưng dường như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đang nhớ về cảm giác sáng nay.



Một tiếng “răng rắc” truyền đến tai Đường Lệ Phượng, cô cả kinh, dỏng tai nghe lần nữa nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Đường Lệ Phượng vô cùng cảnh giác vội vàng ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm bao lấy cơ thể, sau đó cô trở lại phòng ngủ, lấy cây gậy bóng chày dưới gối ra.



Đường Lệ Phượng còn chưa xoay người lại, một cánh tay to từ sau lưng đã bịt kín miệng cô, ngay sau đó ôm chặt lấy cô từ phía sau. Đường Lệ Phượng kinh hãi, liều mạng giằng co nhưng không làm gì được cánh tay tựa như đúc bằng sắt thép của đối phương. Đường Lệ Phượng ngã xuống giường, người sau lưng nằm đè lên cô, miệng dán vào tai Đường Lệ Phượng nói:



-Đừng sợ, là tôi, tôi sẽ không làm hại cô.