Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 707 : Bí thư Châu ủy muốn xem thi đấu

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Hàn Ỷ Huyên cười nói:



- Vậy sao? Có thời gian phải mở mang kiến thức một chút mới được.



Đỗ Long cười nói:



- Có cơ hội đấy. Uhm, tôi cho cô xem mấy tấm hình, và xem một đoạn video. Có lẽ cô sẽ đến thành phố Thụy Bảo uống trà của tôi đấy.



Hàn Ỷ Huyên lắc đầu cười nói:



- Không phải đã nói rồi sao? Trực tiếp gửi vào hòm thư cho tôi được rồi... Ha hả, đùa anh đấy. Bây giờ chẳng có việc gì, anh đưa cho tôi xem một chút.



Đỗ Long rút di động của hắn ra. Hàn Ỷ Huyên nhìn thấy di động không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Long, nói:



- Khá xa xỉ nhỉ. Chiếc di động này chẳng có mấy người dám mua đâu.



Đỗ Long cười nói:



- Tôi đề nghị phòng nhân sự Cục công an cấp cho một cái... máy tính bảng... màn hình điện thoại di động hơi nhỏ, không thuận tiện lắm. Có đồ có thể truy cập mạng bất cứ lúc nào, hỗ trợ rất lớn trong việc phá án. Uhm, xem đi. Nếu biết trước sẽ gặp được cô, tôi đã mang một quyển giới thiệu tỉ mỉ hơn rồi.



Hàn Ỷ Huyên liếc nhìn ảnh chụp, nói:



- Oh, phong cảnh quả thật không tệ. Đáng tiếc giao thông không thuận tiện lắm. Chắc hẳn người tới đó du lịch không nhiều nhỉ...



Đỗ Long không nói gì. Hàn Ỷ Huyên nhìn một chút, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú. Xem ra phong cảnh của xã Mãnh Tú đã làm cô hứng thú.



Lúc cô xem xong đoạn video mặt trời mọc, Hàn Ỷ Huyên thở sâu, nói:



- Không tồi... Xem ra thật sự phải chuẩn bị tới thành phố Thụy Bảo một chuyến rồi. Mấy thứ này hãy gửi vào hòm thư cho tôi đi. Quay về tôi sẽ đưa cho tổng biên xem.



Đỗ Long cười nói:



- Tôi không khoác lác chứ? Đây là khu cảnh mới khai phá. Hiện tại vẫn là nguyên sinh thái đấy. Tới đó đảm bảo mọi người sẽ không hối hận.



Hàn Ỷ Huyên cười nói:



- Anh ra sức giới thiệu nơi này, không phải là ngươi thân của anh khai thác chứ?



Đỗ Long nói:



- Là một người bạn của tôi đầu tư khai thác. Tôi cũng chẳng có lợi lộc gì ở đây. Tôi chỉ muốn càng ngày càng nhiều người biết có một nơi tốt như vậy, tới đây du lịch, tạo cơ hội cho kinh tế ở đó phát triển nhanh mà thôi.



Hàn Ỷ Huyên cười nói:
Đỗ Long một chút chần chừ, Mã Quang Minh nói:



- Cậu không hy vọng tôi tới xem cậu thi đấu ư?



Đỗ Long vội đáp:



- Không phải vậy ạ. Chú tới được cháu vui mừng còn không kịp nữa là. Cháu chỉ sợ làm lỡ công việc của chú thôi.



Mã Quang Minh nói:



- Điều này thì cậu không cần quan tâm. Hôm thi đấu nhớ gọi điện thoại trước cho tôi. Cái khác tôi sẽ không xem, chỉ xem cậu chạy bộ thôi. Mười km đúng không? Có nắm chắc giải nhất không?



Đỗ Long cười nói:



- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!



Mã Quang Minh nói:



- Vậy thì tôi càng phải tới rồi. Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi.



Sau khi đặt điện thoại xuống Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói với Thạch Siêu Vũ và Thẩm Băng Thanh:



- Bí thư y Châu ủy châu Đức Hồng muốn tới xem cuộc thi tuyển chọn chạy mười km. Lúc thi đấu mọi người cố gắng hết sức. Nếu như ôm trọn cả ba giải đầu thì tốt.



Thạch Siêu Vũ kinh ngạc nhảy dựng lên, nói:



- Gì cơ? Bí thư Châu ủy? Đó chẳng phải là... Đó chẳng phải là... Mã Quang Minh?



Đỗ Long liếc nhìn cậu ta một cái, nói:



- Đúng vậy, chính là chú ấy. Chân cậu tại sao mềm nhũn rồi hả?



Thạch Siêu Vũ không hổ danh là đến từ núi, cậu ta nói chắc chắn:



- Tôi sợ cái gì, cùng lắm là liều đến thoát lực, có cái gì đáng sợ chứ?



Đỗ Long cười nói:



- Liều đến thoát lực cũng không cần thiết đâu. Dựa vào thực lực của chúng ta, muốn bắt ba giải đầu thật quá đơn giản. Các cậu chỉ cần chạy theo tôi, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.



Thạch Siêu Vũ vẫn rất hưng phấn. Thẩm Băng Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta nằm trên giường bắt đầu nấu cháo điện thoại cùng Tống Tư Nhạn. Đỗ Long tò mò tiến đến trước mặt cậu ta chăm chú lắng nghe. Thẩm Băng Thanh dùng một chân đá hắn văng ra. Đỗ Long lúc này mới cười ha hả bưng chậu rửa mặt đi tắm rửa.