Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 712 : Hãm hại
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Đám cảnh sát xông vào phòng thấy trong phòng có không ít người, hơn nữa ai cũng đều rất có tướng tá. Mấy tên cảnh sát kia lập tức không dám dễ dàng gây chuyện. Một tên trong số đó quát:
- Các người chớ xen vào việc của người khác. Tiểu tử này là tên trộm. Vừa rồi khi trộm đồ đã bị bắt tại trận. Lúc không cẩn thận bị anh ta giãy ra nên mới trốn đến đây.
- Nói bậy!
Dương Đa Quân tức giận đến toàn thân phát run. Anh ta biện bạch nói:
- Bọn họ đang ức hiếp một cô gái, tôi nhìn không thuận mắt mới tiến lên ngăn cản. Không ngờ bọn họ lại đánh tôi thành như vậy. Còn nói muốn bắt tôi về tra khảo, tôi thật không dễ dàng mới trốn được đến đây.
Hạ Vũ nói với mấy tên cảnh sát:
- Các cậu là thuộc đơn vị nào? Các cậu có biết người bị các cậu đánh cho đầu rơi máu chảy cũng là một cảnh sát hay không?
Thoạt đầu nói chuyện mắt tên cảnh sát kia đảo một vòng nói:
- Biết thì làm sao? Trong đội ngũ cảnh sát cũng có sâu mọt đấy. Anh ta chính là kẻ trộm tiền, chúng tôi đều nhìn thấy.
- Tôi không trộm, bọn họ vu oan cho tôi!
Dương Đa Quân tức giận đến cả người phát run, giận dữ hét.
Đỗ Long nói:
- Tam ca, nếu anh tin tôi thi đừng nói nữa. Các cậu ai kiểm tra cho anh ta một chút. Nếu như bị thương nghiêm trọng, lập tức đưa đến bệnh viện điều trị.
Cảnh sát kia nói:
- Ở đây vẫn chưa tới lượt anh làm chủ, tôi xem ai dám dẫn anh ta đi!
Đỗ Long nói:
- Các anh nói anh ta trộm đồ. Xin hỏi anh ta trộm cái gì? Ngoài các anh ra, còn có ai có thể chứng minh không?
Vị kia cảnh quan trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Chúng tôi nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đủ chứng minh sao?
Đỗ Long nói:
Đỗ Long hỏi Dương Đa Quân nói:
- Tam ca, có phải anh đã đắc tội với người nào không. Tình hình bây giờ cũng không phải có thể giải thích là xung đột bình thường.
Lời nói của Đỗ Long rất có lý. Nếu chỉ là xung đột bình thương, cùng là quan hệ cảnh sát với nhau, cùng nhau cười ha hả cũng đã có thể cho qua. Cho dù thật muốn bắt người không thả, vậy cũng là người bên này bọn họ bị đánh rồi. Trái lại bây giờ đối phương níu lấy không tha, hai ngày này nhất định là có ngụ ý.
Dương Đa Quân suy nghĩ một chút, cuối cùng ấp a ấp úng nói:
- Bọn họ... Chẳng lẽ là người nhà bạn gái của tôi tới tìm gây phiền phức? Tuy nhiên vừa rồi thật sự là bọn họ đang đùa giỡn một cô gái. Tôi không kìm nổi mới ra mặt ngăn cản bọn họ.
Đỗ Long nói:
- Hoặc là có ẩn tình khác, hoặc là anh bị hãm hại. Người ta chính là muốn tìm cớ bắt anh đi, gia đình bạn gái anh có bối cảnh gì sao?
Dương Đa Quân ủ rũ nói:
- Bố của bạn gái tôi là ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban tổ chức thành phố Lỗ Tây.... Nhà họ vẫn phản đối chuyện tôi và cô ấy qua lại... Chẳng lẽ lần này thực sự là nhà họ phái tới?
Đỗ Long nói:
- Bây giờ vẫn rất khó nói. Huấn luyện viên Hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hạ Vũ hôm nay uống nhiều rượu, mùi rượu dâng lên, y cười nhạt nói:
- Hổ lớn không phát uy nó sẽ tưởng chúng ta là mèo ốm. Hôm nay rượu này uống tới đây thôi. Đưa tiểu Dương tới bệnh viện chữa trị là quan trọng nhất. Ai tmd dám ngăn cản chúng ta, đánh cho tôi!
Tất cả mọi người đều là thanh niên chính trực, mượn men rượu thực sự trong lòng không sợ trời không sợ đất. Nghe huấn luyện viên nói như vậy, lại ỷ vào đằng sau Đỗ Long có Bí thư Châu ủy làm chỗ dựa. Bọn họ rền vang đồng ý, lập tức lao ra ngoài mấy tên. Mọi người theo sau bay vọt ra, kẹp lấy Dương Đa Quân phóng ra phía ngoài.
Mấy tên đội viên đội trị an thấy trợ giúp vẫn chưa tới, mục tiêu lại muốn đi, bọn họ vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
- Này, các người không được đi! Đều đứng lại cho tôi.
- Đứng md mày à!
Đối diện phi tới một nắm đấm, đánh cho mặt tên đội viên đội trị an nở hoa. Tên đó đau đến kêu NGAO to một tiếng. Đã động thủ rồi, thì cái gì cũng bất chấp hết. Quát to một tiếng đánh! Sau đó mấy tên đội viên đội trị an rút côn plastic cảnh sát ra đánh về phía đối phương.
Một hồi hỗn chiến trong nháy mắt khai hỏa lại nhanh chóng chấm dứt. Bọn Đỗ Long bên này nhiều người, hơn nữa nhiều người đều là tới tham gia thi đấu đấm bốc, chỉ có mấy tên đội viên đội trị an thật sự là quá dễ dàng cho bọn họ.