Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 726 : Cửu đồng kiểm lậu

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Đỗ Long vẫn kiên nhẫn đi xem thêm, Bạch Nhạc Tiên thấy thật nhàm chán, cô ngáp dài đi theo Đỗ Long, không ngừng hỏi:



- Đã xong chưa... Còn muốn xem bao lâu nữa…



- Sắp xong rồi…



Ánh mắt Đỗ Long đột nhiên dừng lại ở sọt tiền cổ, vừa rồi khi nhìn lướt qua đống tiền cổ hắn phát hiện ra cảm giác giống như lần trước nhìn thấy bình đất sét. Chẳng lẽ trong đống tiền cổ này cũng có gì đó không tầm thường sao?



Đỗ Long tò mò ngồi xổm xuống trước cái sọt tiền cổ kia nghiên cứu, hắn bới đống tiền muốn tìm bảo bối giấu ở dưới. Bà chủ đi tới, nói:



- Cậu có mua hay không, không mua thì đừng lật tung lên.



Đỗ Long nói:



- Chỉ cần ngắm được tôi sẽ mua, bà sợ người ta lật tung thì bày hàng ngay ngắn đi, tôi cũng không cần phải bẩn tay.



Bà chủ hôm nay hình như là đến tháng rồi, bà ta lải nhải lải nhải:



- Cậu có lật tung nó lên cả một ngày cũng chẳng tìm ra cái gì đâu.



Bạch Nhạc Tiên thấy Đỗ Long bị nói, tinh thần cô lập tức tỉnh táo lại, cô đi tới nói lớn tiếng:



- Bà làm sao thế? Có muốn làm ăn nữa không? Có loại người lại muốn đuổi khách đi như bà sao? Bà có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi thì chưa tới ba mươi phút sau bà sẽ phải đóng tiệm, sau này cũng khỏi cần kiếm sống ở Ngọc Minh này nữa.



Bạch Nhạc Tiên không hổ là nữ Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, lần này cô ra uy bà chủ lập tức sợ hãi, bà ta ngập ngừng nói:



- Hai người cứ từ từ chọn đi, tôi không nhiều lời nữa.



Đỗ Long không ngẩng đầu, hỏi:



- Bà chủ, số tiền này của bà bán thế nào đây?



Bà chủ đáp:



- Tiền thời Minh Thanh một đồng là mười tệ, tiền thời Đường Tống Nguyên hai mươi tệ một đồng, lâu đời hơn nữa thì năm mươi tệ một đồng.
Đỗ Long cười lạnh nói:



- Ông coi tôi là đồ ngốc à, mấy thứ này bán hai trăm tệ tôi còn không mua. Nếu ông đã không có lòng, tôi đành phải đi mua nhà khác vậy.



Đỗ Long xoay người đi, ông chủ vội vàng nói:



- Người anh em, cậu đừng đi, thương lượng thêm một chút đã. Thật không ngờ người anh em tuổi còn trẻ nhưng đã rất có nghề, thế này đi, hai trăm thật sự ít quá, cậu trả mỗi bức năm trăm tệ tôi sẽ bán cho cậu.



Đỗ Long nói như đinh đóng cột:



- Nhiều nhất mỗi bức chỉ đến ba trăm tệ, không thể hơn được nữa.



Ông chủ cắn răng một cái, nói:



- Ba bức làm tròn luôn đi, một ngàn tệ được chứ? Dù ba bức tranh này là tranh chép, nhưng giống tranh thật vô cùng. Giá này chắc chắn phải đắt hơn chút so với thứ đồ tầm thường rồi. Người anh em, một ngàn thật sự không nhiều đâu.



Đỗ Long tính toán một chút, một ngàn tệ mua ba bức làm giả chế tác tinh xảo cũng không quá đắt, hơn nữa bức này rất có khả năng là tranh sơn thủy với dấu tích thật, vậy cũng đã kiếm lời lớn rồi.



Đỗ Long gật gật đầu, nói:



- Được rồi, một ngàn tệ thì một ngàn tệ, giúp tôi bao lại đi.



Ông chủ cũng kiếm được một khoản nhỏ, nên ông ta vui vẻ mang ba bức tranh xuống dưới. Sau khi bao bọc xong giao cho Đỗ Long, Đỗ Long mang theo ba bức tranh đó tiếp tục dạo quanh chợ một hồi. Tuy nói là lại phát hiện ra một vài thứ có thể là đồ thật, nhưng mấy thứ kia ra giá đều khá đắt, cho dù có mua cũng không kiếm được nhiều lắm, nên Đỗ Long liền bỏ qua.



Đỗ Long đi vào quán trà, tìm được Bạch Nhạc Tiên rồi, hắn thấy đối diện cô ta là một người đàn ông, đang ở đó hoa chân múa tay ra chiều rất vui vẻ, không biết đang cùng Bạch Nhạc Tiên nói cái gì.



Đỗ Long đi tới, nghi vấn nói:



- Tiên nhi, đây là... bạn em à?



Bạch Nhạc Tiên khuôn mặt không mấy kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy Đỗ Long liền vui mừng nói:



- Long, rốt cuộc anh đã tới, em không biết anh ta, anh ta muốn muốn mua đao tệ của chúng ta. Em đã nói là không bán, nhưng anh ta vẫn lải nhải không chịu đi.