Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 731 : Khuyên y
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Đỗ Long toát mồ hôi, nhưng nói:
- Xin bác hãy yên tâm, cháu là người có trách nhiệm, cháu yêu Tiên nhi thật lòng, cháu sẽ không để cô ấy chịu ấm ức…
Bạch Tùng Tiết nói:
- Chỉ mong sao... Chuyện ta mắc bệnh cháu không được nói với bất kỳ ai, nói mơ cũng không được. Nếu để ta biết cháu âm thầm nói cho người khác, lúc đó đừng trách ta, cháu sẽ bị đưa đến một nơi còn xa hơn xã Mãnh Tú, ở đó trong phạm vi vài chục km chỉ có một mình cháu, không điện thoại không internet. Cuộc sống ở đó có thể khiến cháu phát điên.
Đỗ Long vội nói:
- Bác yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
Thần sắc Bạch Tùng dịu xuống, ông ta nói:
- Bác sỹ nói nếu may mắn ta vẫn có thể sống thọ, còn nếu không may ta sẽ chỉ sống thêm được vài năm. Ta sẽ tận lực trải đường cho cháu, chỉ hy vọng cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiên nhi, nếu không... Cho dù có chết đi, ta cũng có cách khiến cháu phải hối hận.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Bác trai, bác ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ không sao đâu. Cháu tuyệt đối thật lòng với Tiên nhi, cháu sẽ yêu thương che chở cho cô ấy cả đời, bác cứ yên tâm đi ạ.
Bạch Tùng Tiết gật gật đầu, nói:
- Những điều khác ta tin cháu, nhưng háo sắc là thiên tính của đàn ông, nhu cầu về mặt này của cháu thì càng mãnh liệt. Cháu dám bảo đảm là không đi chệch quỹ đạo sao?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Chuyện này... Chỉ sợ cháu không làm được. Cháu chỉ có thể đảm bảo cố gắng hết sức không để Tiên nhi bị tổn thương.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Điều này có thể sao?
Đỗ Long im lặng không nói gì, Bạch Tùng Tiết thở dài, nói:
- Thôi vậy, ít nhất cháu cũng là tiểu nhân thật sự, không phải ngụy quân tử... Ta sẽ mau chóng để Tiên nhi chuyển tới thành phố Lỗ Tây, hai đứa vui vẻ mà sống đi.
Đỗ Long thấy thần sắc Bạch Tùng Tiết hơi có chút lạnh lùng, hắn đề nghị:
- Bác trai, cháu cũng biết chút y thuật, có thể để cháu bắt mạch cho bác không ạ?
Bạch Tùng Tiết cười khổ nói:
Bạch Nhạc Tiên bất ngờ nói:
- Ba... Con biết rồi... Anh Long, chúng ta...
Đỗ Long cười nói:
- Chờ đã, anh còn muốn thảo luận với bác trai chuyện sưu tầm nữa, ba bức tranh đó anh còn chưa nhờ bác giám định cho mà.
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới ba bức tranh kia, cô vội vàng chạy ra ngoài, Bạch Tùng Tiết nhìn thấy thế lắc đầu một cách yêu thương nói:
- Con bé này…
Đỗ Long nói:
- Bác trai, chuyện kia bác nhớ phải mau chóng làm đấy ạ, nếu không cháu không chắc là sẽ giữ bí mật được với Tiên nhi đâu ạ
Bạch Tùng Tiết nhướng lông mày rậm lên, nói:
- Cháu dám lấy Tiên nhi để uy hiếp ta!
Đỗ Long nói:
- Điều này là để tốt cho bác...
Hai người giằng co không tiếng động, Đỗ Long một chút cũng không chịu nhường, Bạch Tùng Tiết cũng giữ hắn không buông. Mãi đến khi Bạch Nhạc Tiên hào hứng cầm tranh bước vào, khói thuốc súng lúc này mới lặng lẽ tan ra. Bạch Nhạc Tiên chẳng những lấy ba bức tranh vào mà còn đem theo cả hai đao tệ kia, khoe với Bạch Tùng Tiết:
- Ba, đây là thứ con và Đỗ Long chọn ra được từ một sọt tiền cổ ở chợ bán đồ cũ. Chỉ có mười tệ một đồng vậy mà quay ra đã có người muốn dùng mười ngàn tệ mua lại. Hỏi mua không được còn muốn cướp, ba xem hai đồng đao tệ này trước đi, xem đồng nào là thật?
Bạch Tùng Tiết sau khi nghe xong câu chuyện này cũng có chút tò mò đứng lên cầm lấy hai đồng đao tệ trong tay, xem cẩn thận rồi nói luôn:
- Đồng bên trái này rõ ràng mới chỉ làm vài năm gần đây, vì hàm lượng đồng rất ít, nên cầm thấy rất nhẹ. Con nhìn chữ khắc ở trên đi, đây là “Tề kiến bang trướng pháp hóa”, đây là đồng tiền kỷ niệm việc thành lập nước Tề, sao có thể dùng nguyên liệu chất lượng thấp như vậy được chứ?
Bạch Nhạc Tiên oa một tiếng, nói:
- Ba, thật không ngờ ba lại hiểu nhiều như vậy.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đó là bởi vì loại đao tệ này thật sự quá nổi tiếng, còn sót lại rất ít và rất quý, nên ta cũng có nghe nói. Còn đồng bên phải này à, với nhãn lực của ta cũng không nhìn ra được thật giả, nếu đã có người muốn mua, hơn nữa còn muốn cướp, có lẽ là thật. Có cơ hội hai đứa tìm cao nhân giám định cho.