Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 741 : Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Lâm Khai Thái dạ dạ vâng vâng đồng ý, nhìn gã như vậy về cơ bản là không giống đã nghe lọt tai rồi, thực ra cũng khó trách, dựa vào tính cách của gã cùng với thói quen sinh hoạt trước đây, muốn gã ngoan ngoãn sống những ngày như người bình thường chỉ sợ là sẽ hơi khó.
Đỗ Long cũng không ép buộc gã, lúc đến cửa nhà của gã chỉ nghe thấy có người ở trong phòng lải nhải lắm điều nói:
- Gia hạn sao? Không phải tôi cũng đã ít nhiều gia hạn rồi sao? Thấy hai người đáng thương mới không đuổi hai người đi, nhưng tôi chỉ là một tiểu thương nhỏ sao mà sống nổi khi hai người cứ khất nợ như vậy. Người đàn ông của cô đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, không biết chừng chạy mất tiêu rồi, cô muốn tôi không đuổi cô đi cũng dễ dàng, đứa bé trong bụng cô là con trai sao? Chỉ cần cô đồng ý sau khi sinh để tôi đưa đứa bé đi, phí phẫu thuật không phải là vấn đề, tiền cô nợ tôi trước đây cũng không cần trả nữa, việc tốt như vậy cô đi đâu tìm chứ, hay là nhanh chóng đồng ý đi.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc, Lâm Khai Thái vừa nghe đã phát hỏa, gã giận dữ bước nhanh vào trong phòng, đẩy ông chủ đang lải nhải lắm điều một cái, phẫn nộ nói:
- Tên khốn khiếp này, mày còn lải nhải nữa thì xem lão đây xử mày thế nào! Cút đi cho tao! Tiền của mày lát nữa sẽ trả!
Ông chủ hoảng sợ, thấy Lâm Khai Thái đã trở về, sau đó ông ta lại giận dữ kêu lên:
- Tiểu tử thối, mày dám đẩy tao! Nếu không phải thấy mày đáng thương mới cho ở lại, bây giờ bọn mày chó trong hang còn không biết thân biết phận…
Đột nhiên một tấm thẻ chìa ra trước mặt lão chủ nhà, Đỗ Long giơ thẻ công tác ra nói:
- Tôi là cảnh sát, vừa nãy hình như nghe thấy có người nói về buôn người, không phải là ông chứ?
Lão chủ nhà hoảng sợ,vội nói:
- Không phải tôi, không phải tôi, cảnh sát, cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi.
Đỗ Long đè lên vẻ kiêu ngạo của lão chủ rồi mới hỏi:
- Bọn họ nợ ông bao nhiêu tiền phòng? Tôi thay họ trả, trong bụng ông trâu vương ngựa tướng gì thì cũng đừng có mà thốt ra nữa.
Ông chủ bất đắc dĩ nói:
- Vâng…Vâng…Bọn họ tổng cộng còn thiếu tôi ba tháng tiền nhà, còn có điện nước than nữa, tổng cộng là bốn ngàn năm trăm đồng.
Lâm Khai Thái không biết nói gì hơn.
Đỗ Long rút tiền gửi cho lão chủ nhà, lúc đang quét thẻ nộp phí cho bệnh viện thì điện thoại kêu, là Bạch Nhạc Tiên gọi tới, cô thấy Đỗ Long vẫn chưa về nên gọi điện thoại hỏi một tiếng.
Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Anh đang ở bệnh viện Nhân dân, có người bạn sắp sinh rồi, vừa mới đưa vào phòng phẫu thuật khoa sản…lát nữa anh sẽ về.
Sau khi buông điện thoại Đỗ Long nhét mười ngàn đồng và một tờ giấy ghi lại số điện thoại đưa cho Lâm Khai Thái nói:
- Tiền cậu cứ cầm trước, ngày mai mua cho hai mẹ con ít đồ dinh dưỡng, số điện thoại này là của một người bạn của tôi, nếu cậu muốn tìm công việc thì tìm cô ấy, mối quan hệ của cậu trước đây chắc có thể dùng chứ?
Lâm Khai Thái nắm tay Đỗ Long cảm kích nói:
- Cảnh sát Đỗ, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn anh…
Đỗ Long bình thản nói:
- Không cần cảm ơn, cậu không phải nói sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi sao? Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, gần đây hình như có người đang theo dõi tôi, hai vị cảnh sát vì vậy mà chết, cậu nghĩ cách điều tra cho tôi, việc này có thể sẽ nguy hiểm, cho nên cậu phải cẩn thận mình đấy.
Lâm Khai Thái thấy hơi do dự, Đỗ Long nói:
- Sao vậy? Nhanh thế đã muốn thất hứa rồi sao?
Lâm Khai Thái lắc đầu:
- Không, tôi không có ý như vậy, tôi đang nghĩ nên đi làm việc này thế nào. Từ sau khi bác trai tôi bị bắt giam, loại tiểu nhân như thằng Dương Khánh đâu đâu cũng có, còn người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như cảnh sát Đỗ đây thì một người cũng không có, vòng tròn của chúng tôi trước đây đã không còn nữa rồi, cho nên…