Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 745 : Cướp đồ cổ
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Đỗ Long mặc kệ lão bán hàng có vui hay không, cái ống trúc kia rõ ràng là đồ cổ, thế mà lão ấy dám nói nó thành thứ không đáng một xu thì chỉ với một mục đích muốn hạ giá hàng để mua, đây rõ ràng là thứ gian thương. Đỗ Long không quen nhìn những kẻ buôn bán mà đi lừa cả một đứa con nít như thế, cho nên mặc kệ đôi mắt của lão ấy lúc này có bao nhiêu ác liệt, Đỗ Long cũng dám đoạt lấy cái ống đựng bút kia trên tay lão.
Đỗ Long tùy tiện nhìn một chút rồi nói với thiếu niên nọ:
- Tôi thích cái ống trúc này, tôi đưa cậu 5000, bán cho tôi được không?
Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói:
- Được, 5000 thì 5000, mẹ tôi còn đang chờ chữa bệnh nữa. Anh có mang theo tiền mặt trên người không? Giao tiền xong thì thứ này sẽ là của anh.
Đỗ Long nói:
- Tôi không mang tiền mặt nhiều thế. Cậu theo tôi đi ngân hàng, tôi lấy đưa cậu.
Hai người nói xong liền đi ra ngoài, lão bán hàng ở phía sau vội vàng kêu lên:
- Tôi ra giá 10 000, đem thứ đó bán cho tôi đi.
Thiếu niên dừng chân chần chừ một chút, Đỗ Long cũng không nói gì cả. Cuối cùng, thiếu niên dậm chân một cái, nói:
- 500 có thể biến thành 10 000 là có thể thấy được ông là kẻ đê tiện vô sỉ cỡ nào. Nếu bảo bối gia truyền nhà tôi rơi vào tay ông thì không bằng vứt vô hầm cầu cho rồi, cho dù ông có ra giá một triệu thì tôi cũng không bán cho ông đâu. Ông anh, chúng ta đi lấy tiền đi!
Đỗ Long quay đầu lại cười khỉnh với lão bán hàng, lão ấy xanh cả mặt lại không thể làm gì được. Đỗ Long và thiếu niên nọ đi đến máy ATM cạnh ngân hàng, rút lấy 10 000 rồi đưa cho thiếu niên, nói:
- Đây là 10 000, cậu nhận lấy rồi mau đi cứu mẹ cậu.
Thiếu niên sửng sốt lại không đưa tay nhận lấy, cậu nói:
- Ông anh không phải đã nói là 5000 sao? Anh làm gì mà cho tôi nhiều tiền như thế chứ?
Đỗ Long nói:
Lão chủ cửa hàng hậm hực đi lấy ra thêm mấy cái hộp, lúc này lão đem ra chính là mấy chiếc nghiên mực cũ và vài cây mực.
Đỗ Long sau khi xem xong liền lắc đầu, nói:
- Ông chủ, mấy thứ này của ông đều là hàng giả cả. Thí dụ như cái nghiên mực này đi, xem thì giống như nghiên mực Đoan, nhưng thật ra là dùng nghiên mực Dịch Châu để giả mạo, hơn nữa cũng không tính đồ cổ gì, ít nhất cũng là thứ có sau giải phóng. Còn có cây mực này, rõ ràng là đã bị làm cũ lại, ông xem vết lõm xuống ở chỗ điêu khắc này đây, còn rất mới thấy không …
Lão chủ hàng nghe vậy liền buồn bực không thôi, lão cực lực phản bác nhưng Đỗ Long cũng không thèm tranh chấp với lão, nói:
- Ông tin hay không thì tùy. Tôi chỉ nói ra cái nhìn của mình mà thôi, mấy thứ này tôi đều không mua cả, ông chủ cứ thu lại đi.
Lão ấy vừa đem cất mấy thứ đó xong thì thấy Đỗ Long còn đang ở trong tiệm ngó tới ngó lui, lão buồn bực nói :
- Sao cậu còn ở đây? Cái chuyện ôm cây đợi thỏ tốt vậy cũng không phải lúc nào cũng có đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Vừa rồi ông cũng đã nhắc tôi nhớ là tôi nên tìm vài thứ thích hợp xứng với cái ống đựng bút này. Đã không có món đồ cổ gì hợp mắt thôi vậy tôi lấy vài thứ hàng mỹ nghệ hiện đại cũng được. Ông chủ chọn giúp tôi thư phòng tam bảo đi, bút thì chuẩn bị nhiều cái chút, còn nghiên mực và cây mực thì một cái là được.
Ông chủ thấy có việc buôn bán liền nhanh chóng tỉnh táo lại. ngay lập tức đem giấy và bút ra cho Đỗ Long dùng thử, Đỗ Long tự mình mài mực múa bút. Thấy những chữ viết tùy tay của hắn, lão ta rốt cục nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:
- Người anh em, tay nghề viết chữ của cậu cũng phải luyện ít nhất hơn mười năm đấy, cậu lại còn trẻ như vậy, thật là nhìn không ra nha …
Đỗ Long cười ngạo nghễ, nói:
- Đương nhiên... Mấy cây bút này tôi lấy hết, còn có nghiên mực và mài mực này đều rửa sạch rồi đóng gói cho tôi.
Ông chủ đóng gói sẵng sàng hết mọi thứ theo như yêu cầu của Đỗ Long, bận bịu một hồi thì thấy hắn cầm một con dấu bằng ngà voi hỏi lão:
- Ông chủ, chất liệu làm con dấu này cũng không tệ lắm, tôi muốn mua về mài lại để khắc tên. Ông cứ cộng hết mấy thứ này lại rồi cho tôi cái giá luôn đi.