Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 809 : Ngụy biện

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Chỉ trong nháy mắt Đỗ Long đã cảm nhận được ý nghĩ của anh ta. Hai thương nhân kia đều là đại diện của doanh nghiệp bị Trần thị ép nhận hàng mà họ cung cấp. Trần Tử Giang đã hứa chỉ cần bọn họ cướp được chiếc điện thoại, kính râm và những thứ có thể cất đồ khác trên người Đỗ Long, anh ta đảm bảo trong năm năm tới sẽ giành cho bọn họ thêm nhiều ưu đãi và được bảo đảm quyền lợi. Vì nhìn thấy món lợi trước mắt, nên hai thương nhân kia đã nhắm mắt đưa chân, diễn vai cường đạo trong buổi chào bán công khai này.



Chưa đến hai phút, hai tên cướp đồ đó không may đã bị bảo vệ bắt lại, nhưng kính, điện thoại và những thứ đã mất của Đỗ Long thì không tìm thấy.



- Những tên cướp vặt này chắc chắc còn có đồng bọn, đồ chúng đã đưa cho đồng bọn rồi!



Trần Tử Giang đau đớn nói:



- Chu tiên sinh, với năng lực phía Myanmar, đồ đã mất đó chỉ sợ khó mà tìm lại được. May mà buổi chào bán mới vừa mở cửa, bắt đầu lại vẫn còn kịp. Chu tiên sinh, chi bằng hãy dùng điện thoại của tôi chụp ảnh đi, chiếc này dùng cũng rất tốt.



Di động của Trần Tử Giang có chức năng lưu trữ đám mây, sau khi chụp hoặc chỉnh sửa có thể trực tiếp tải lên tài khoản đám mây của anh ta. Anh ta định dùng cách này để xác nhận xem phải chăng điện thoại của Đỗ Long thật sự có vấn đề, đồng thời, có thể tìm ra quy luật của những ký hiệu mà Đỗ Long đã ghi lại.



Đỗ Long lạnh nhạt nói:



- Không cần đâu, ý tốt của cậu tôi xin nhận. Vì sự hợp tác vui vẻ giữa hai bên, những chuyện như thế này ít xảy ra một chút là tốt nhất.



Trần Tử Giang giả bộ hồ đồ nói:



- Chu tiên sinh nói gì? Tôi nghe không hiểu.



Đỗ Long vỗ vỗ tay, bên cạnh bỗng xuất hiện hai người thanh niên, bọn họ đưa theo một người đi tới trước mặt Đỗ Long. Trần Tử Giang nhìn thấy người kia mặt bỗng biến sắc, bởi người đó chính là người mà anh ta sai đi mua kem.



Tên đó bị đẩy ngã xuống trước mặt Đỗ Long và Trần Tử Giang, hai người thanh niên cung kính đưa cho Đỗ Long điện thoại và kính râm. Đỗ Long nói với vẻ hào phóng:
Bởi vì số lượng nguyên liệu nhiều hơn nên thời gian diễn ra buổi chào bán mùa thu kéo dài thêm hai ngày so với phiên mùa xuân, tổng cộng sẽ diễn ra trong vòng mười hai ngày. Sáng sớm ngày hôm sau đấu giá công khai cũng mới được bắt đầu.



Một ngày đi quan sát, mắt Đỗ Long cũng hoa hết cả, trên chiếc xe buýt về khách sạn, hắn nhắm nghiền mắt nói chuyện với Trần Tử Giang:



- Đừng làm phiền tôi, chín giờ tối nay tôi sẽ đưa danh sách những viên đá có giá trị ở khu đấu giá công khai cho cậu.



Trần Tử Giang hiểu ý, nói:



- Chu tiên sinh cứ nghỉ đi, mọi chuyện nhờ cậy cả vào Chu tiên sinh.



Đây là chiếc xe Trần thị thuê, trên xe đều là người mình cả, những thầy cược thạch mà Trần thị mời tới cũng bắt đầu thảo luận, bọn họ cũng muốn thể hiện năng lực của bản thân một chút. Dư Tinh Thần đi rồi nhưng lại có một Chu Dịch Thăng tới thế chân, nếu bọn họ không cố gắng thì sau này đến chão loãng cũng không có mà ăn.



Về tới khách sạn Đỗ Long từ chối lời đề nghị cùng mọi người tụ tập dùng cơm của Trần Tử Giang, hắn bảo phục vụ mang cơm lên phòng. Thẩm Băng Thanh và Tống Tư Nhạn thấy thế đã bảo phục vụ làm một bàn bên phòng Đỗ Long, ba người bọn họ cùng tụ tập, điều này làm Trần Tử Giang – người luôn một lòng săn đón Đỗ Long- cảm thấy bực bội trong lòng.



Vương Hằng Sinh nhìn ra sự không hài lòng của cậu ta, an ủi:



- Chu tiên sinh là vị cao nhân hiếm thấy, người như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu được. Muốn hợp tác lâu dài thì phải chiều theo ý tứ của hắn, tuân thủ từng bước, quá vội vàng sẽ gây ra phản ứng ngược đấy.



Địa vị của Vương Hằng Sinh trong ngành này khá cao, Trần Tử Giang cũng phải nể mặt, cậu ta hổ thẹn nói:



- Đúng thật là tôi quá nóng lòng, đa tạ ông Vương đã chỉ giáo. Chu tiên sinh thần bí khó lường, thời gian tiếp xúc với ông ấy quá ngắn, ngài và ông ấy tiếp xúc với nhau lâu rồi, ngài hiểu ông ta chứ?