Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 823 : Bó tay không có biện pháp

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Đoàn Huệ Minh nói:



- Có một vệt nhỏ, nếu như miệng vết thương của y quá lớn, vậy sẽ không có cách nào. Anh chạy cả ngày rồi, để tôi cõng cho.



Đỗ Long nói:



- Được rồi, quả thực có chút mệt mỏi.



Đỗ Long giao Lương Kiến Vinh đang nửa tỉnh nửa mê cho Đoàn Huệ Minh cõng, Đoàn Huệ Minh lấy ra một ít đồ từ trong túi quân dụng mang trên người, gồm một bình bạch dược Thiên Nam và một cây châm giảm nhiệt.



Đỗ Long nhìn đến cây châm giảm nhiệt hai mắt liền phát sáng, nói:



- Đây là đồ quân dụng? Người này vận khí không tồi, chống đến điểm tiếp viện kế tiếp hẳn là không thành vấn đề.



Khi Đỗ Long dùng châm giảm nhiệt châm cứu cho Lương Kiến Vinh, Đoàn Huệ Minh nói:



- Điểm tiếp viện kế tiếp? Anh muốn nói đến Cổ Yếu sao? Nơi đó dễ thủ khó công, cho dù tập hợp đủ mọi người cũng không gặm được!



Đỗ Long nói:



- Không gặm được cũng phải gặm, người này rất quan trọng, nhất định phải để y sống trở về nước.



Đoàn Huệ Minh đang định nói, đột nhiên phía sau truyền tiến tiếng súng nổ kích liệt, Đỗ Long và Đoàn Huệ Minh đều ngừng lại, dựng thẳng tai lắng nghe, Đỗ Long đột nhiên biến sắc, nói:



- Không ổn, đám người lùn đang hò hét kia, chẳng lẽ là Hồng Quân. . .



Đoàn Huệ Minh nghiêm nghị nói:



- Anh có nghe lầm không?



Đỗ Long nói:



- Không lầm, phải làm sao bây giờ?



Đoàn Huệ Minh lập tức cởi dây trói thả Lương Kiến Vinh xuống, y nói:



- Tôi muốn đi cứu đội trưởng, anh tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sẽ thấy một cây cầu nhỏ, anh tìm một chỗ bí mất đợi tôi cứu đội trưởng và mọi người về, sau đó sẽ tụ hợp cùng anh.



Đỗ Long nói:
- Anh có thể dẫn dụ bao nhiêu kẻ địch rời đi? Mươi hay hai mươi? Còn lại hơn trăm người đều để lại cho tôi một mình đối phó?



Đoàn Huệ Minh có phần không nắm bắt được chủ ý, Đỗ Long an ủi y nói:



- Yên tâm, sẽ có biện pháp, anh không nên vội.



Đoàn Huệ Minh cười khổ nói:



- Làm sao không vội cho được? Tuyết Mai là cô gái tốt, bị lọt vào tay đám người cặn bã, anh nói tôi có thể không vội sao?



Đỗ Long nói:



- Vội cũng vô dụng, nếu như chúng ta tùy tiện hành động, cứu không được cô ấy cũng không nói, chúng ta làm không tốt cũng bị lọt vào đó, đến lúc đó đội trưởng các anh dẫn theo những người khác tới cứu chúng ta, anh cảm thấy như vậy tốt hay không?



Đoàn Huệ Minh cười khổ nói:



- Bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ trở mắt nhìn Tuyết Mai bị. . .Bị. . .Anh cũng hiểu đấy.



Đỗ Long nói:



- Tôi đương nhiên hiểu, con gái vốn không nên dấn thân vào chốn nguy hiểm này, cô ấy sớm đã ý thức được bị bắt sẽ phải chịu nhục. Trinh tiết không còn cũng đành thôi, nếu như mạng mất mới oan uổng. . .



Đoàn Huệ Minh tức giận nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long trừng mắt nhìn lại y, nói:



- Chẳng lẽ tôi nói sai? Trừng mắt lớn như vậy làm gì? Hiện tại chỉ có nghe tôi, mọi người mới có cơ hội được cứu bình yên trở về nước, nếu không phục vậy chờ đội trưởng các anh tới đây rồi nói sau.



Đoàn Huệ Minh mở tay Đỗ Long ra, nói:



- Đợi đội trưởng tới, Tuyết Mai có thể đã hết thuốc chữa, không được, tôi liều mạng cũng phải ngăn cản bọn chúng, quyết không để bọn chúng qua cầu.



Đỗ Long trầm tư một chút, nói:



- Được rồi, anh muốn chịu chết tôi cũng chỉ có thể theo anh, anh định làm gì? Hay là vẫn giống theo kế hoạch vừa nãy dẫn dụ kẻ thù rời đi? Chiêu Hồng Quân sớm đã dùng rồi, tôi cũng bị truy đuổi cả ngày.



Đoàn Huệ Minh tóm tóc vắt óc suy nghĩ, Đỗ Long biết bất luận kế hoạch gì chặn đối phương qua cầu cũng chỉ là giấc mộng, bởi vì chuyện tình rất nhanh sẽ phát sinh biến hóa, hắn phân tán chú ý của Đoàn Huệ Minh nói:



- Chỉ dựa vào chút hỏa lực của chúng ta khẳng định không được, các anh ẩn núp ở đây, có thể chuẩn bị vũ khí hỏa lực gì mạnh không?