Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 863 : Hồng Tuyết bị trói
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Đỗ Long liếc nhìn vẻ mặt kiên trinh bất khuất của ông chủ Lương một cái, cười nói: - Cậu tự mình đến hỏi đi, tôi không thể moi được gì từ miệng của lão ta, thật sự là hổ thẹn mà.
Trong mắt Thẩm Băng Thanh chợt lóe hào quang, anh ta nói: - Đối với loại đê tiện này còn phải khách khí làm gì? Xem tôi đây!
Thẩm Băng Thanh đi nhanh về phía ông chủ Lương, một cước dẫm lên vết thương trên đùi lão, quát: - Có nói hay không?
Ông chủ Lương đau đến mức ré lên một tiếng “Á” thảm thiết. Sau khi nghe được câu hỏi của Thẩm Băng Thanh thì lão nhổ toẹt ra một cục đàm trên mũi giày của anh. Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói: - Quả nhiên là rất lỳ lợm…
Thẩm Băng Thanh chùi sạch mũi giày vào quần áo của ông chủ Lương sau khi tiếp tục cho ông chủ Lương thêm một cước vào vết thương trên đùi. Ông chủ Lương “hự” lên một tiếng, thiếu chút nữa đã ngất đi. Đỗ Long nghe thấy âm thanh rắc rắc vang nhỏ, hắn đi tới, cúi đầu nhìn xuống, nói: - Xương đùi bị dập nát xem như đã bị gãy, người này về sau đi lại sẽ rất khó khăn, Băng Thanh, cậu làm cái gì thế này?
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói: - Buôn lậu ma túy từ 50 gram trở lên sẽ bị tử hình, dù sao lão ta cũng chết chắc rồi, hiện giờ còn không chịu thành thật khai báo nên tôi cứ chậm rãi róc xương lóc thịt lão thôi! Có nói hay không! Nếu không nói thì từ nay về sau ông cũng đừng mong đi lại được nữa.
Ông chủ Lương vẫn cứng miệng không chịu nói, nhưng khi Thẩm Băng Thanh chuẩn bị giơ chân lên thì lão ta cuối cùng cũng sợ hãi, lớn tiếng nói: - Tôi cũng là được người khác nhờ vả thôi… nghe nói là tin tức bên phía Nhật Bản truyền đến. Xin đừng dẫm nữa, hu hu… tôi đau chết mất…
Thẩm Băng Thanh hừ lạnh nói: - Dẫm chết ông chỉ đơn giản như dẫm chết một con kiến… Đỗ Long, lại là hai ả đàn bà kia, thật sự là hơi bất ngờ đấy.
Đỗ Long cười nói: - Tôi sớm đã đoán ra rồi, ông chủ Lương thật là đáng thương, chịu khổ một cách vô ích rồi… Chuyện của Cát Quân mới vừa xảy ra, hiện giờ đám đàn em của gã vẫn còn đang bận tranh quyền đoạt lợi, lại còn phải đối phó với âm mưu thâu tóm của hai tên trùm buôn lậu ma túy khác, làm gì còn thời gian mà đến đây gây chuyện với tôi. Chỉ có hai ả đàn bà Nhật Bản kia, sau khi bị tôi lừa nhiều tiền như vậy, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Mà một khi phụ nữ đã hận ai thì chắc chắn sẽ bất chấp hậu quả…
Ông chủ Lương “hự” một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, lão ta ngất đi là vì quá tức giận. Giống như những gì Đỗ Long vừa nói, lão ta chịu khổ một cách vô ích rồi.
Phó Hồng Tuyết cảm giác tay chân đau đớn giống như bị kim đâm, cô ngồi dưới đất, cắn chặt răng, khuôn mặt xinh đẹp dường như bị méo mó. Đỗ Long thấy thế liền nói: - Nếu không thì để anh xoa bóp tay chân cho em một lúc được chứ? Nếu em cảm thấy không ổn thì xem như anh chưa nói gì.
Phó Hồng Tuyết nói: - Sư huynh, em khó mà chịu nổi nữa rồi, anh có thể giúp thì hãy giúp nhanh một chút đi mà.
Đỗ Long cười cười, đưa tay nắm cánh tay trái của Phó Hồng Tuyết, lòng bàn tay áp lên uyển mạnh của cô, năm ngón tay cầm lấy cổ tay cô, sau đó hắn dùng sức kéo mạnh về phía trước. Phó Hồng Tuyết thét lên một tiếng “a” kinh hãi, nhưng tiếp đó cô đột nhiên phát hiện tay trái của mình có cảm giác dễ chịu hơn.
- Nhanh như vậy đã có hiệu quả sao? Sư huynh nhanh lên, còn tay phải và hai chân nữa, đau đến nỗi không còn là của em nữa này. Phó Hồng Tuyết vừa mừng vừa sợ nói.
Đỗ Long cũng làm tương tự đối với tay phải, tiếp đến là hai chân của cô. Thân hình của Phó Hồng Tuyết không tệ, nhưng da dẻ lại không trắng được như Bạch Nhạc Tiên, cảm giác cũng không mượt mà như Bạch Nhạc Tiên, khiến Đỗ Long có chút ít thất vọng. Sau khi hắn mát xa thêm vài cái liền thu tay về, nói: - Được rồi, có lẽ cũng ổn rồi đấy.
Phó Hồng Tuyết quả nhiên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Sau khi bàn tay ấm áp kia của Đỗ Long rời khỏi cơ thể cô thì trong nội tâm của cô đột nhiên dấy lên một tia gợn sóng, cô cúi thấp đầu, hạ giọng nói: - Thật sự cám ơn sư huynh…
Đỗ Long cười nói: - Tiện tay mà thôi… Về sau em phải cẩn thận hơn một chút, có rảnh thì anh sẽ dạy em mấy chiêu tự vệ. Một cô gái làm cảnh sát phòng chống ma túy… nhất là lại làm người nằm vùng thì… thật sự là quá nguy hiểm.
Phó Hồng Tuyết vui vẻ ngẩng đầu lên, cười nói: - Thật sự cảm ơn sư huynh… anh giúp em gọi một cuộc điện thoại, số điện thoại là…
Sau khi điện thoại kết nối, đầu tiên Phó Hồng Tuyết chào hỏi vài câu, tiếp theo liền giải thích về tình trạng hiện tại, sau đó cô lại đưa điện thoại cho Đỗ Long. Người ở đầu bên kia điện thoại rất khách khí cảm ơn Đỗ Long, đồng thời còn hỏi rõ ràng địa điểm, nói là lập tức sẽ chạy qua ngay.