Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 880 : Cửu biệt thắng tân hôn
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Chu Kính Hàm chỉ là thuận miệng nói thôi, lại không ngờ bị Đỗ Long vạch trần ngay lập tức. Y lúng túng nói:
- Thế à? Vậy hình như là năm trăm đấy, có thể là tôi nhớ nhầm rồi...
Thiệu Na trách mắng:
- Ngu ngốc, Cảnh sát Đỗ là ai? Là người cậu có thể tùy tiện lừa gạt sao? Cảnh sát Đỗ, thật có lỗi, tên ngu ngốc này đã làm phiền anh. Hay là anh nể mặt của tôi mà tạm tha cho tên này đi. Tôi cam đoan sau này y sẽ không bao giờ ... tái phạm nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu bà chủ Thiệu đã xin tha cho cậu ta thì tôi đây cũng không truy cứu việc này nữa. Tuy nhiên tôi có một vấn đề muốn hỏi bà chủ Thiệu, lai lịch của chủ khách sạn Thịnh Long kia là gì thế? Bà chủ Thiệu có biết không?
- Thịnh Long?
Hào quang trong mắt Thiệu Na chợt lóe, cô nói:
- Tôi không biết ông chủ Thịnh Long nào cả. Cảnh sát Đỗ vì sao lại hỏi thế?
Chu Kính Hàm cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt. Đỗ Long cười nói:
- Tôi còn nghĩ là bà chủ Thiệu quen biết rộng nên sẽ biết người đó chứ. Nếu bà chủ Thiệu không biết người đó thì thôi vậy. Chị Hân, không phải chị đã bảo là muốn dẫn em đi tham quan phòng làm việc của chị sao?
Lâm Nhã Hân cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cô nói với Thiệu Na:
- Chị Na, em dẫn Đỗ Long đi tham quan một chút, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.
Thiệu Na gật gật đầu, nói:
- Vậy hai người đi đi. Tôi còn phải trị cái tên ngốc này nữa.
Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đi rồi, Chu Kính Hàm hai mắt nóng cháy nhìn bóng dáng của Lâm Nhã Hân. Thiệu Na đi tới trước mặt y, quăng cho một cái tát rồi nói:
- Ngu ngốc! Người ta sớm đã có chủ rồi, cậu tỉnh lại giùm tôi. Nói, đây là có chuyện gì? Tại sao cậu phải đi lo chuyện của Thịnh Long? Tên khốn khiếp đó còn hại chúng ta chưa đủ sao?
- Em nhớ anh cái gì nào?
Lâm Nhã Hân cười khanh khách nói:
- Em nhớ lúc chủ nhân làm em sướng tận trời. Em nhớ lúc chủ nhân trói chặt em lại hoặc treo em lên rồi hung hăng dùng roi quất em. Em nhớ lúc chủ nhân nhét em vào rương rồi mang theo ra đường. Em nhớ lúc chủ nhân nhốt em vào trong tủ quần áo cả ngày... Em thích cái loại cảm giác bị chủ nhân nắm giữ hoàn toàn... Ưm... Chủ nhân, Hân nô yêu anh chết mất...
Đỗ Long nói:
- Anh cũng yêu em, tuy nhiên nơi này dường như không phù hợp với mấy trò chơi em yêu thích, hay là em về nhà anh?
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
- Không, em không đến nhà anh đâu. Đây là lần đầu tiên anh đến phòng làm việc của em mà... Em muốn anh yêu em tại chỗ này... Anh xem đây là cái gì nè?
Lâm Nhã Hân mở ngăn kéo bàn làm việc, một bó bó dây thật dài màu trắng hiện ra trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
- Hóa ra em đã tính trước rồi nhỉ. Nhưng một bó dây này đã đủ chưa? Roi của em đâu, không cần cái đuôi chó sao?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Kỳ thật em không có ý định gặp anh sớm vậy, thế nên mấy thứ đó cũng không mang theo... Hôm nay dọn dẹp nơi đây thấy được bó dây này...thế rồi không nhịn được mà nhớ tới anh...Chủ nhân, anh mau trói em lại đi, anh muốn làm gì cũng được hết...
Đỗ Long nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Lâm Nhã Hân nên đành phải giúp cô cởi quần áo. Chỉ chớt mắt một thiếu nữ xinh đẹp đã bị Đỗ Long lột thành cô gái khoản thân đầy gợi cảm. Lâm Nhã Hân có chút ngượng ngùng khép chân, hai tay che ngực, nhưng mà những chỗ mất hồn trên người cô đâu chỉ là hai chỗ đó?
Đỗ Long si mê bắt đầu nhìn Lâm Nhã Hân từ trên xuống dưới. Khuôn mặt xinh đẹp thì không cần phải nói rồi, còn cái cổ mảnh khảnh của cô, đôi bờ vai mê người, cánh tay trắng như tuyết, vòng eo nho nhỏ, cặp mông đầy đặn, bắp đùi thon dài... Đỗ Long thích nhất vẫn là cặp chân xinh đẹp của Lâm Nhã Hân...
Lâm Nhã Hân thấy Đỗ Long ngơ ngác nhìn mình, cô cố ý giơ chân lên. Chân trái nhẹ vuốt mặt đất, năm ngón chân xinh đẹp cùng đưa lên khiến Đỗ Long cứ nuốt nước miếng ừng ực.
Đỗ Long biết cô cố ý quyến rũ mình, nên sau khi hắn lấy lại tinh thần liền lập tức giận dỗi liếc nhìn Lâm Nhã Hân, tiến lên dùng sức bóp lấy mông cô, quát:
- Úp sấp trên bàn đi!