Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 899 : Minh tranh ám chiến

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Vương Băng Dương sắc mặt trầm xuống, gạt mọi người ra đi vào trong phòng, uy phong lẫm liệt nói: - Thằng nhóc, mày dám đánh cảnh sát! Ăn gan hùm mật gấu rồi hả?



Đỗ Long quay đầu nhìn, nhất thời mỉm cười, hắn nói: - Đại đội trưởng Vương, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy… Tôi không có đánh người, thật là oan uổng, tôi và bạn gái ở đây gặp mặt thì cản trở ai. Những người này vừa vào thì liền đánh, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, tôi thật không biết bọn họ là mục đích gì…



Vương Băng Dương thấy là Đỗ Long cũng rất kinh ngạc, y nói: - Xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ nói cậu… hơn nữa còn đánh người ?



Đỗ Long đứng lên, đồng thời cũng dẫn Bạch Nhạc Tiên đứng dậy, hắn giới thiệu: - Đây là bạn gái tôi Bạch Nhạc Tiên. Tiên nhi, đây là Vương Băng Dương đại đội trưởng đại đội trị an khu Bạch Hoa lần trước giúp anh bắt được nghi phạm vụ án đập phá xe. Đại đội trưởng Vương, ba của Tiên nhi ngày mai sẽ phẫu thuật ở bệnh viện ung bướu, tôi đặc biệt bay đến cùng cô ấy. Không ngờ vừa đến không bao lâu, người càn quét tệ nạn liền đến, tin tức của bọn họ thật là nhạy bén.



Bạch Nhạc Tiên mỉm cười gật đầu với Vương Băng Dương, thần thái kiêu ngạo khí chất cao quý. Vương Băng Dương gặp người rất nhiều, vừa nhìn thì biết Bạch Nhạc Phi tuyệt không phải người bình thường, y bất giác thầm mắng Diêu Bình Khoa ngu ngốc, sau đó nói: - Xem ra có hiểu lầm, cậu không có mang theo thẻ công tác sao? Cậu báo ra tên của tôi hoặc gọi điện cho tôi không phải xong chuyện rồi sao?



Đỗ Long lắc đầu nói: - Tôi giải thích với bọn họ rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe tôi giải thích, liền xông lên đánh người. Còn nói cho dù tôi là cảnh sát cũng đánh rồi hãy nói, do đó tôi nghi ngờ bọn họ thật có vấn đề.



Vương Băng Dương cau mày nói: - Thế là cậu đánh bọn họ thành như vậy?



Đỗ Long lại lần nữa nhấn mạnh nói: - Tôi không có đánh họ.



- anh nói bậy! Diêu Bình Khoa qua lâu như vậy chỗ đó vẫn mơ hồ đau nhức. Y thấy Đỗ Long nói rõ tận tường sự việc, sợ Vương Băng Dương có quan hệ với Đỗ Long mà thiên vị, y tức giận nói: - Đánh người còn không dám thừa nhận, anh làm cảnh sát kiểu gì vậy!




Sắc mặt của Diêu Bình Khoa rất khó coi, y vẫy tay, nói: - Dẫn tất cả đi!



Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên dưới theo sát của sáu cảnh sát càn quét tệ nạn và Vương Băng Dương vào thang máng. Người khác vào một thang máy khác, thang máy quả thật chậc kín vào nữa không lọt.



Mọi người đi tới dãy lầu nhà khách, lúc đang định đi ra ngoài, nhân viên phục vụ trực ban nhà khách đang nhận điện thoại, thấy đám cảnh sát từ trong thang máy đi ra, y vội vàng buông microphone xuống, đi lên ngăn cản: - Xin lỗi, Đại đội trưởng Vương, Đại đội trưởng Vương, Trung đội trưởng Diêu, tôi vừa nhận được mệnh lệnh thủ trưởng cấp trên, hai vị khách quý này không thể để các người dẫn đi.



Vương Băng Dương thầm kinh ngạc, sao phía quân đội cũng kinh động rồi? Diêu Bình Khoa càng là mặt trầm như nước, chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra rồi, không ngờ viện binh của Đỗ Long đến nhanh như vậy. Chuyện hôm nay là càng ngày càng khó thu dọn.



Diêu Bình Khoa trầm giọng nói: - Cảnh sát chúng tôi chấp pháp, quân đội cũng mặc kệ, tránh ra!



Nhân viên phục vụ đó kiên trì nói: - Xin lỗi, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của thủ trưởng cấp trên!



Diêu Bình Khoa lười phí lời, y tiến lên dùng lực đẩy nhân viên phục vụ ra, dẫn người đi ra ngoài, nhân viên phục vụ thế cô lực đơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi.



Diêu Bình Khoa tiễn mấy người Đỗ Long lên xe, lúc định rời khỏi, con đường phía trước đột nhiên được chiếu sáng. Sau đó từng chiếc xe quân đội gào thét chạy đến, bao vây mấy chiếc xe cảnh sát, sau đó từng đội quân nhân vác súng, cài đạn từ trên xe tải nhảy xuống.