Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 902 : Hoa rơi hữu ý

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Nghe được lời nói của Đỗ Long, Hạ Hồng Quân lập tức cải chính: - Tôi cũng không đủ tư cách đại diện cho quân đội, tôi chỉ có thể đại diện cho chính mình, ngay cả phía công ty, tôi cũng không thể.



Đỗ Long cười nói: - Cũng không khác biệt mấy, anh thấy chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến người kia lộ diện đây…



Hạ Hồng Quân nói: - Gã không có việc gì cũng muốn gây khó dễ cho anh, muốn gã lộ mặt cũng không phải việc quá khó khăn, nhưng liệu anh có thể nắm được nhược điểm của gã không, nếu không thì ngay cả bọn tay sai của gã anh cũng chẳng làm gì được.



Đỗ Long cắn răng nói: - Tôi không sợ tên trộm cướp ấy, chỉ sợ để cho gã chạy thoát, tôi chính là cho gã một cơ hội, anh chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng bắt gã phải chịu tội. Anh còn nhớ lần trước tôi bảo anh điều tra hai cô gái không? Họ chính là điểm yếu lớn nhất của xã Đoàn Kết, anh hãy phái thêm vài cao thủ nữa giám sát chặt chẽ họ cho tôi.



Hạ Hồng Quân cười khổ nói: - Anh nghĩ tôi là cục An ninh quốc gia à? Tôi lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy, chỉ để bảo vệ còn có thể chứ để giám sát người khác thì…, tại sao anh không nhờ ba anh phái người ở cục An ninh quốc gia giúp? Hai cô gái kia là sát thủ của xã Đoàn Kết sao? Nhìn bề ngoài thật không nhận ra.



Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên một cái rồi nói: - Hai cô gái kia chúng ta giữ lại vẫn còn hữu dụng, tôi không muốn người của cục An ninh quốc gia nhúng tay vào, vì vậy thân phận của họ anh giúp tôi giữ bí mật nhé.



Hạ Hồng Quân cười phá lên rồi nói: - Tôi biết rồi, có cần tôi giúp anh diễn một màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân không?



Đỗ Long nói: - Việc này … có lẽ sau này vẫn còn nhiều cơ hội… ha ha…



Buổi phẫu thuật của Bạch Tùng Tiết hơn một tiếng sau thì kết thúc, cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, Bạch Nhạc Tiên và Triệu Tuệ Anh liền chạy đến chỗ vị bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật , vội vã hỏi: - Bác sĩ, cuộc phẫu thuật như thế nào rồi ạ?



Bác sĩ mổ chính gật đầu rồi nói: - Cuộc giải phẫu rất thành công, tính mạng bệnh nhân đã không còn nguy hiểm nữa, các vị yên tâm đi.



Sau khi nghe được tin mừng này, Triệu Tuệ Anh cảm thấy người như mềm nhũn ra, suýt nữa thì té xỉu, cũng may bên cạnh có Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long vội vàng đỡ bà dậy.



Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói: - Mẹ, cha không sao, cha sẽ nhanh khỏe lại thôi,ha ha…




Trình Đào lập tức lấy lại tinh thần, cùng trao đổi số điện thoại với Đỗ Long và Hạ Hồng Quân, nói với họ nếu lần sau đến Quảng Đông thì y sẽ mời họ đi uống rượu. Sau đó, y đành đứng nhìn mấy người Đỗ long cho đến khi họ đi xa khuất tầm mắt.



Hạ Hồng Quân nói với Hồ Tuyết Mai: - Tuyết Mai, tôi thấy Trình Đào không tệ đâu, sao cô lại đối xử thờ ơ với anh ta thế?



Hồ Tuyết Mai đá chiếc vỏ hộp bên đường trúng ngay vào thùng rác rồi nói: - Trình Đào rất tốt, nhưng anh ta không phải kiểu người tôi thích, tôi không muốn làm chậm trễ tuổi thanh xuân của anh ta.



Đỗ Long cười nói: - Tuyết Mai, cô thích kiểu đàn ông như thế nào? Nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng dễ lưu ý giúp cô.



Hồ Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ai cho anh gọi tôi như vậy? Không phải ai cũng có thể gọi tôi như thế đâu, hơn nữa anh còn ít tuổi hơn tôi đấy.



Đỗ Long nói: - Tuổi tôi cũng khá lớn rồi đấy, thừa sức làm anh cô, chẳng lẽ cô nghĩ tôi không xứng làm anh cô à?



Hồ Tuyết Mai nói: - Anh lẽ ra còn phải gọi tôi là chị Tuyết Mai ấy…



Đỗ Long chợt cảm thấy có kẻ đang cố tiến nhanh đến chỗ hắn, hắn cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy mấy thanh niên ăn mặc bình thường, thấy hắn quay lại nhìn, bọn họ trừng mắt dọa hắn, một gã trong đó hướng Đỗ Long mắng:



- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?



HồTuyết Mai và Hạ Hồng Quân cũng quay đầu lại nhìn thì thấy cái tên vừa nói trông như quả dưa héo, Hồ Tuyết Mai không nhịn được cười phá lên.



Mấy gã thanh niên nghe thấy thế liền trở mặt, ngay lập tức cầm dao tiến đến bao vây ba người, rồi lớn tiếng đe dọa: - Cướp đây, không muốn chết thì mau lấy tiền bạc và đồ quý giá ra mau.