Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 905 : Không phá án thì nhảy lầu
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Hàn Vĩ Quân sầm mặt nói:
- Cậu còn cười được nữa, bắt đầu từ bây giờ cậu bị đình chỉ công tác!
Đỗ Long cười nói:
- Đình chỉ công tác? Cục trưởng Hàn, chẳng lẽ ngài không muốn biết rốt cuộc ai đã hại ngài phải chịu cái họa này sao? Nếu tôi bị cách chức, cố nhiên Thẩm Băng Thanh sẽ phải chịu tiếng xấu. Cục trưởng Hàn, phải chăng ngài cũng muốn mang tiếng? Ngài cam tâm bị người ta hiểu lầm như vậy sao?
Hàn Vĩ Quân trầm tư nói:
- Chuyện này tất sẽ có người phụ trách điều tra, không dám phiền đến cậu.
Đỗ Long cười nói:
- Thật sao? Vậy là cục trưởng Hàn đang hy vọng bọn họ sẽ phá án trong vòng vài ngày? Mười ngày hay là nửa tháng? Loại án này không chờ đợi được đâu, càng kéo dài niềm tin của cục công an thành phố Lỗ Tây chúng ta sẽ không còn sót lại chút nào nữa. Làm không tốt tựa như bịt mắt bắt dê vậy, lưu danh thiên hạ! Cục trưởng Hàn chắc không hy vọng cục công an thành phố Lỗ Tây sẽ trở thành vai chính trong loại tin tức này đâu, phải không? Tôi có bạn làm trong ban tuyên giáo Tỉnh Thiên Nam, người dẫn chương trình chính Hàn Ỷ Huyên ở đài truyền hình tỉnh Thiên Nam cũng là bạn tôi. Tôi còn có một người bạn là tổ trưởng tổ giám sát khống chế thông tin mạng bộ công an. Người như tôi mà bị đình chỉ công tác, ngài không cảm thấy đáng tiếc sao?
Hàn Vĩ Quân trở nên do dự, hiện tại ông ta đã rất rõ ý của Giang Thượng Đức. Giang Thượng Đức muốn dằn mặt Đỗ Long là chuyện không còn gì phải nghi ngờ nữa, nhưng chuyện lần này thực sự quá lớn, làm không tốt bản thân ông ta cũng gặp xui xẻo. Nhiều lắm thì Đỗ Long cũng chỉ bị mất chức thôi, hắn lại không liên quan đến nghi phạm giết người. Cái chuyện giết một ngàn người mà thiệt hại đến tám trăm như thế này thì Hàn Vĩ Quân không dám làm.
Sau khi cẩn trọng suy xét, cuối cùng Hàn Vĩ Quân đã có toan tính mới. Ngô Khả Nguyên nói đúng, Hàn Vĩ Quân chính là chuyên gia đầu cơ, rất giỏi trong việc tùy cơ ứng biến.
Sau khi có quyết định, vẻ mặt Hàn Vĩ Quân hòa hoãn hơn rất nhiều, ông ta nói với Đỗ Long:
- Cậu đã chủ động xin đi “đánh giặc”, vậy thì chuyện đó giao cho cậu làm. Nhưng ba ngày là quá nhiều, tôi chỉ có thể cho cậu một ngày.
Đỗ Long nói:
- Được, một ngày thì một ngày. Nhưng tôi phải có toàn quyền phụ trách, bất kỳ ai cũng không được phép có ý kiến trong một ngày này.
Hàn Vĩ Quân nói:
- Nếu đến giờ này ngày mai mà cậu vẫn chưa phá được án thì sao?
Đỗ Long lại hừ một tiếng, hỏi:
- Lúc ấy Thẩm Băng Thanh ở đâu?
Dương Xương Hiền nói:
- Tới sau nửa đêm không có chuyện gì nên mọi người đều tìm chỗ nghỉ ngơi, Thẩm Băng Thanh nói cậu ấy ngủ một giấc trong phòng làm việc, nên cũng không ai có thể chứng minh cậu ấy không có mặt tại hiện trường.
Đỗ Long nói:
- Nếu tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, vậy thì những người trực ban đêm qua đều đáng nghi rồi? Nếu đã vậy thì sao chỉ có Thẩm Băng Thanh bị giam? Đáng ra phải giam tất cả những người trực ban đêm qua lại mới phải.
Dương Xương Hiền cười lúng túng, Đỗ Long quay đầu nói với Trần Chiết Binh:
- Đại đội phó Trần, anh cảm thấy giam Thẩm Băng Thanh lại như vậy có đúng không?
Trần Chiết Binh nói:
- Điều này... Tôi thấy lúc này giam một mình đại đội phó Thẩm xem ra không thỏa đáng lắm…
Giọng Trần Chiết Binh thoáng dừng lại một chút, dường như đang muốn biến chuyển. Đỗ Long vỗ bàn một cái, chấp nhận lời của anh ta, lớn tiếng khen ngợi nói:
- Đúng là chuyên gia, Đại đội phó Trần nói rất đúng, bây giờ mà giam Thẩm Băng Thanh thì coi là gì? Trước mắt cậu ấy chỉ bị nghi ngờ nhiều hơn mọi người một chút, cứ coi như đó là một nghi phạm bình thường thì chúng ta cũng không thể làm thế này, huống hồ cậu ta còn là người của mình. Chút nữa họp xong tôi sẽ cùng mọi người thẩm vấn cậu ấy. Nếu không phát hiện thêm manh mối có thể chứng minh cậu ấy đánh nghi phạm, tôi đề nghị tạm thời thả cậu ấy, cho nghỉ phép dài ngày, giám sát tại nơi cư trú cho đến khi bắt được hung thủ thực sự.
- Đúng vậy, tôi tán thành với lời nói của đại đội trưởng.
Hoàng Hoa Lương nói.
Triệu Thông Quốc do dự một chút mới đồng ý, Trương Chấn Nghiệp, Triệu Tinh Thần sau khi tỏ vẻ hơi chút do dự cũng đồng ý. Tống Tường Bình và Hoàng Lễ Đạt thời gian trước đã dựa vào Đỗ Long nên cúi đầu không hé răng.