Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 936 : Tìm kiếm cứu nạn thâu đêm

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Đỗ Long đi đến bộ chỉ huy cứu tế kháng chấn động, gặp được Chủ tịch thị trấn Hùng Hán Kiều. Giải thích xong lí do đến, Hùng Hán Kiều rất vui mừng nói:



- Các anh đến rất kịp thời, chúng tôi đang lo hệ thống truyền tin nhất thời không cách nào hồi phục được. Không có cách nào để thông tin tình hình lên cấp trên.



Đỗ Long nói:



- Tình hình thị trấn thế nào rồi? Có số liệu thống kê sơ bộ chưa? Chúng tôi có mang đến chiếc điện thoại vệ tinh, chỉ cần xác định đúng vệ tinh là có thể gọi điện thoại đi được rồi.



Hùng Hán Kiều chán nản nói:



- Tình hình rất tồi tệ, theo thống kê số người chịu tai họa ước đạt trên năm mươi nghìn người, trên hai nghìn ngôi nhà bị sụp đổ, ngay cả đồng chí Ngô Nghiệp Xương cũng bị thương trong cơn địa chấn, đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh, vấn đề cấp bách trước mắt là cung cấp đủ nguyên vật liệu để dựng trại tạm trú cho người dân bị tai nạn. Còn cả phương diện cứu trợ và nguyên liệu về y dược, thực phẩm.



Đỗ Long gật đầu nói:



- Tôi lập tức đi nhận điện thoại từ vệ tinh, đến lúc đó có thể thông báo cho lãnh đạo cấp trên rồi.



Đỗ Long rất nhanh bỏ điện thoại vệ tinh ra bắt tín hiệu, ngửa cái chảo lên, bắt đúng tín hiệu vệ tinh trên trời, sau đó mang di động ra gọi.



Điện thoại có tín hiệu, giọng nói lo lắng của Mã Quang Minh truyền đến. Gã hỏi:



- Đỗ Long à? Các cậu đã đến thị trấn Tuyên Cương rồi đúng không? Tình hình ở đó ra sao rồi?



Đỗ Long đáp:



- Vâng, Bí thư Mã, chúng tôi đã đến được trung tâm thị trấn Tuyên Cương, đứng bên cạnh tôi chính là đồng chí Hùng Hán Kiều Chủ tịch thị trấn Tuyên Cương, tình hình cụ thể hãy để ông ấy báo cáo lại với ngài.




Mọi người bắt đầu phân công phối hợp. Có người thì phụ trách tìm kiếm người còn sống sót, người thì kêu gọi, an ủi người gặp khó khăn, đồng thời dạy họ cách trở nên kiên trì, đa số bắt đầu động tay di chuyển những tảng đá vỡ, ý muốn đưa người gặp nạn ra ngoài.



Mấy người Đỗ Long cũng tham gia cứu chữa, mọi người sau một hồi rối ren, nạn nhân đầu tiên được cứu ra, mọi người rất vui mừng, mười phần tin tưởng tiếp tục tìm cứu.



‘tang...tang...’



Ống nước bị gõ vang lên vài tiếng, người phụ trách lắng nghe không thấy bất cứ hồi âm nào, lắc lắc đầu. Mọi người thất vọng chuẩn bị hướng đến đống hoang tàn kế tiếp, Đỗ Long vẫn bất động, hắn nói:



- Đợi chút, hình như tôi nghe thấy có tiếng kêu cứu, thử lần nữa xem sao!



Đội trưởng đội rà soát cứu tế gật gật đầu, vì vậy người đó lại đập vài lần vào ống nước, vẫn không nghe thấy bất kì hồi âm nào, lúc này Đỗ Long mới gật đầu, nói:



- Tôi nghe thấy rồi, chính là hướng này, sâu khoảng hai mét, tiếng kêu cứu rất yếu ớt, rất khó nghe thấy, nhưng tôi khẳng định những gì mình nghe được là không sai.



Đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn nói:



- Nếu anh đã khẳng định như vậy thì mọi người cùng đào thôi.



Gạch đá vỡ dần dần được rời đi, một khối mặt tường dày xuất hiện trước mặt mọi người. Đỗ Long dùng lực vỗ vỗ mặt tường gọi lớn:



- Ở dưới có ai không? Chúng tôi là đội cứu hộ, có gì hãy hồi đáp một tiếng hoặc tạo ra một vài âm thanh.



Một lát sau, phía dưới vang lên âm thanh sát sát, mọi người không nghe rõ là âm thanh gì, nhưng ở dưới có tiếng động, điều này cho thấy ở dưới vẫn có người còn sống, những người vốn dĩ hoài nghi Đỗ Long nghe lầm đều hưng phấn trở lại, bọn họ tìm đến chiếc côn nạy, di chuyển đá vụn trên mặt tường, rồi bắt đầu nạy bức tường ra, có điều mặt tường này thực sự quá nặng, mười mấy người dùng lực, đòn côn bị cong lại mà mặt tường không chút động đậy.