Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 938 : Sự cần thiết của việc tuyên truyền

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Đỗ Long giới thiệu với Mã Quang Minh tình hình mà mình tìm hiểu được, tất nhiên cũng không quên khoe chiến tích của mình. Sau đó cung với mấy người Thẩm Băng Thanh mang bữa sáng về, trở lại chỗ Đội tìm kiếm cứu nạn đang nghỉ ngơi. Mọi người dùng nước nóng pha mì tôm, sau đó lại nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.



- Đại đội trưởng Đỗ, các anh ở đây à? Cứ để tôi phải tìm mãi. Mao Tuệ Lệ tìm đến, cô hỏi: - Đại đội trưởng Đỗ, các anh cứu được bao nhiêu người rồi?



Đỗ Long tức giận liếc cô một cái nói: - Sao cô lại có hứng thú với mấy con số này như thế? Hiện tại đang lo cứu người đấy, tôi không có thời gian trả lời vấn đề nhàm chán này đâu.



Mao Tuệ Lệ nói: - Đại đội trưởng Đỗ đừng nóng giận, lúc nãy tôi thấy các anh cứu người nên mới qua đây phỏng vấn đấy. Theo tôi được biết, trong các đội tìm kiếm thì đội anh cứu được nhiều người nhất, có phải là anh có bí quyết nào về mặt này không?



Đỗ Long nói: - Kinh nghiệm có lẽ là có một chút, nhưng không được tính là bí quyết gì cả. Bí quyết là phải kiên nhẫn quan sát và có chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, mọi người cũng đều làm như vậy đấy.



Ánh mắt Mao Tuệ Lệ đảo đi đảo lại mấy vòng, cô lại hỏi: - Đại đội trưởng Đỗ, tôi có thể đi theo các anh không. Tôi muốn quay lại toàn bộ quá trình các anh cứu người được không?



Đỗ Long nói: - Được, chỉ cần đừng cản trở chúng tôi là được.



Nói xong Đỗ Long gọi mọi người nói: - Đến lúc làm việc rồi, mọi người phải tận dụng thời gian!



Mao Tuệ Lệ không phải là cảm nắng Đỗ Long, chỉ có điều cùng đến từ Thành phố Lỗ Tây. Hơn nữa lần trước ở Đại đội trị an Đỗ Long nhờ vào quan hệ khiến cho tin tức khinh thiên của Mao Tuệ Lệ phải chết yểu, điều này khiến Mao Tuệ Lệ rất không phục. Hiện nay số lượng người cứu được ở các đội khác đang dừng lại ở con số mười, nên mấy người Đỗ Long lại ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cánh cửa bốn mươi. Điều này khiến Mao Tuệ Lệ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Đỗ Long khai khống con số lên. Cho nên khi không có việc gì làm cô lại nhìn chằm chằm Đỗ Long, hy vọng có thể vạch trần bộ mặt dối trá của Đỗ Long.




Sau khi ngồi xuống mọi người dùng nước khoáng dùng với bánh, nhai thấy có vị ngon. Hàn Ỷ Huyên không khỏi cười nói: - Đỗ Long, tình cảnh hiện tại của các anh có thể so với điển cố năm đó quân tình nguyện gặm bánh bích quy ở Thượng Cam Lĩnh.



Đỗ Long nói: - Điều kiện bây giờ tốt hơn rồi, không thể so sánh... Đúng rồi, cô đến bằng cách nào? Không thể đi bộ vào thị trấn được?



Hàn Ỷ Huyên cười nói: - Tuy rằng đường chưa thông xe, tuy nhiên đã bắt đầu có người làm ăn ở ven đường rồi. Năm mươi tệ một người, hai chúng tôi trả một trăm tệ, ngồi xe máy vào.



Đỗ Long nhướn mày, mắng: - Mấy tên khốn khiếp này...



Hàn Ỷ huyên cười nói:



- Đây là tự do làm ăn. Ngoại trừ sự khiển trách về mặt đạo đức, chúng ta cũng không có cách nào cấm họ. Lẽ nào lập pháp luật để nghiêm trị sao? Rất nhiều lẽ ra nên lập pháp thì vẫn chưa có người quản... Đỗ Long, anh đến từ bao giờ? Thời điểm này không phải anh nên giữ vững cương vị ở Thành phố Lỗ Tây sao?



Đỗ Long nói: - Tôi tự động xin đi giết giặc, tôi là đội đầu tiên được Bí thư châu phái đến đấy...



Đỗ Long nhân dịp nghỉ ngơi, càng khoe chiến tích anh dũng của hắn ra. Sau khi nghỉ ngơi, hắn lại dẫn mọi người tiếp tục công tác tìm kiếm. Hàn Y Huyên đi theo phỏng vấn một hồi, sau đó liền cáo từ đi nơi khác.