Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 941 : Anh dũng hiến thân

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


- Tìm hai dây dài một chút, làm thành cái thòng lọng buộc lấy hai đầu bị phá vỡ của tòa nhà, sau đó cùng kéo về một hướng! Là có thể hạn chế tối đa phần bị phá vỡ của tòa nhà, sẽ không sụp đổ đến mức chôn vùi những người ở phía dưới.



- Làm như thế cũng được sao? Mã Quang Minh thấy cách này không khả thi. Sau đó có một vị chuyên gia khác phản đối nói: - Chất lượng những tòa nhà này rất thấp, độ cứng và cường độ không đủ. Hơn nữa thép lại nhỏ như vậy, chỉ cần lôi lên thôi thì giống như dao nhỏ cắt đậu hũ vậy. Cả tòa nhà sẽ đổ sầm xuống.



- Nếu không thì dùng thuốc nổ làm cho cả tòa nhà sụp đổ. Làm như thế thì đá vụn rơi xuống sẽ ít hơn, nếu xử lý tốt thì sẽ không gây áp lực quá lớn đến phía dưới



Lại một vị chuyên gia vỗ vỗ mông đưa ra một đề nghị mới.



- Thuốc nổ? Lại còn cho nổ toàn bộ? Anh định từng người một mang theothuốc nổ trèo lên sao? Một vị chuyên gia khác khinh thường nói.



- Tôi cho các vị nửa tiếng! Mã Quang Minh không thể đứng ở đây nhìn các chuyên gia cãi nhau nữa, y đưa ra tối hậu thư cho các chuyên gia: - Nửa giờ sau tôi muốn nhìn thấy một kế hoạch vừa an toàn vừa hiệu quả!



Nói xong Mã Quang Minh liền rời đi. Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ Tây kiêm Đại đội trưởng đại đội hình sự Ngô Quốc Sinh ở lại phụ trách chỉ huy. Tất cả mọi người đều đang vắt óc ra nghĩ cách. Rất lâu sau vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Việc này thực sự khiến Thạch Siêu Vũ vô cùng lo lắng. Anh ta không để ý sự ngăn cản của người khác liền cầm ống tuýp đi vào đống đổ nát và không ngừng gõ, hy vọng bên dưới có thể nghe thấy âm thanh này. Thỉnh thoảng anh ta lại nghiêng tai lắng nghe, hy vọng có thể nghe được hồi âm từ phía dưới, chứng minh họ còn sống.



Tiếng gõ rất nhỏ truyền đến tai Đỗ Long. Đỗ Long lắng nghe một hồi, cuối cùng vui mừng cười nói: - Cô có nghe thấy không? Có người gõ ám hiệu tôi từng quy định khi ở xã Mãnh Tú. Bọn họ bảo chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi, trên đó đang nghĩ cách.



Hàn Ỷ Huyên ừ một tiếng nói: - Vậy chúng ta từ từ đợi đi.



Một lát sau, Đỗ Long chuyển mình, hắn nghi ngờ nói:




Mông Hàn Ỷ Huyên không ngờ thật mẫn cảm. Đỗ Long không khỏi kinh ngạc. Một tay hướng vào đào nguyên sờ soạng, sau đó vỗ vào mông Hàn Ỷ Huyên một cái. Cả người Hàn Ỷ Huyên mãnh liệt run rẩy. Tay kia của Đỗ Long bị cô kẹp chặt. Đỗ Long lại nắm mấy cái, không ngờ lại thấy ở cửa đào nguyên đã ẩm ướt.



Đỗ Long khẽ cười bên tai Hàn Ỷ Huyên, nói: - Tiểu Huyên Huyên, cái mông của cô thật mẫn cảm, mới sờ có hai cái thôi mà đã ướt đẫm rồi.



Hàn Ỷ Huyên xấu hổ nói: - Tôi cũng không biết tại sao lại như thế. Đừng vê nữa, còn vê nữa tôi sẽ...ô...



Đỗ Long lại vỗ một cái, Hàn Ỷ Huyên đau đến mức yêu kiều gọi to. Âm thanh đấy thật quyến rũ khiến Đỗ Long chợt rung động. Vật nam tính của hắn đã sớm vận sức chờ lệnh phát động.



Hàn Ỷ Huyên dường như cảm thấy lửa nóng và vật to lớn của hắn, cô cắn môi nói nhỏ: - Nhẹ một chút...Tôi...Đây là lần đầu tiên của tôi...



Đỗ Long không khỏi mừng rỡ. Hắn vốn nghĩ rằng Hàn Ỷ Huyên chủ động như thế chỉ sợ rằng đã không còn nguyên vẹn. Không ngờ hôm nay trong cái rủi lại có cái may. Bị nhốt ở đây không ngờ lại gặp chuyện tốt như này. Thực sự là người tốt có hảo báo, không uổng công một ngày hắn cứu nhiều người như vậy.



- Yên tâm, tôi sẽ rất nhẹ nhàng...



Đỗ Long an ủi, chậm rãi dùng vật đó của hắn, vượt mọi chông gai chen vào một khu đất hoang ấm áp ẩm ướt, núi non trùng điệp.



- Ư...Ô... Hàn Ỷ Huyên hết sức nhẫn nại, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ. Đỗ Long khó khăn tiến đến một cái màng mỏng manh phía trước. Trong lòng không ngừng kinh ngạc khi thấy chỗ đó của Hàn Ỷ Huyên vô cùng hẹp, hơn nữa lại rất chắc chắn. Mỗi lần tiến đều tiêu hao không ít khí lực, hơn nữa vách tường gắt gao bao lấy vật đó của hắn, khiến hắn có cảm giác cực mãnh liệt. Đây cũng không phải là thứ bình thường...Lẽ nào đây là...