Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 947 : Y nhân không việc gì?

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Đỗ Long gật gật đầu, không việc gì thì tốt rồi, hắn nhắm hai mắt lại rồi lại mở to, hắn hỏi:



- Hàn Ỷ Huyên. . .Cô ấy thương nặng không?



Thạch Siêu Vũ nói:



- Cái này tôi cũng không rõ lắm, lúc cứu ba người lên, trên mặt đều là máu, thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng đại đội trưởng không vấn đề gì, các cô ấy hẳn là cũng không việc gì.



Đỗ Long gật gật đầu, khẽ nhắm hai mắt lại, hắn rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu. Đỗ Long biểu hiện không việc gì, nhưng bác sĩ vẫn kiểm tra kỹ lưỡng cho hắn, kết quả kiểu tra xác định hắn thực sự không việc gì, bác sĩ có chút khó hiểu, nhưng hiện giờ vật tư y tế để chữa bệnh có hạn, nếu hắn không việc gì, vậy cũng không cần phải lãng phí vật tư nữa.



Nhưng ngay cả như thế, vì lý do an toàn, Đỗ Long vẫn bị giữ lại viện để theo dõi, Đỗ Long ngồi trên ghế, trên tay truyền nước muối và đường glucozo, hỏi Thạch Siêu Vũ và Hoàng Hoa Lương đang liên tục ngáp dài:



- Tôi bị nhốt bao lâu rồi?



Thạch Siêu Vũ nói:



- Mọi người đã lo lắng gần một ngày hai đêm rồi.



Đỗ Long lại nói:



- Lâu như vậy? Vì sao trên mặt đất không nghe được động tĩnh gì?



Thạch Siêu Vũ thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện một lần, Đỗ Long giờ mới hiểu được vì sao mất nhiều thời gian như vậy, hắn nói:



- Trong hầm còn có một cô gái, cô ấy sao rồi?



Thạch Siêu Vũ lắc đầu, nói:



- Tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi tìm thấy tổng cộng có năm người đống đổ nát, trên mặt đất có hai người chết. . .



Đỗ Long gật gật đầu, nhìn thấy sắc mặt đám người Thạch Siêu Vũ hiện lên vẻ tiều tụy, nói:



- Các anh đã thức lâu rồi, còn không tìm chỗ ngủ đi? Băng Thanh đâu? Cậu ấy còn đang tìm kiếm cứu người sao?



Sắc mặt Thạch Siêu Vũ trầm xuống, y nói:



- Anh ấy mất tích rồi, từ tối hôm qua anh ấy nói muốn đi tắm sông, sau đó chúng tôi vẫn không thấy anh ấy.




- Đám Lãnh đạo, phóng viên này không cho người ta nghỉ ngơi một chút, quả thực còn mệt mỏi hơn so với việc thu dọn đống đổ nát. . .



Trong lòng Hoàng Hoa Lương cũng có ưu tư, lại nói với Đỗ Long:



- Thủ tướng tới thăm anh, đây là phúc khí tám đời tích góp của anh. . .



Có rất nhiều người thay nhau muốn tới an ủi Đỗ Long, cũng may bệnh viện giúp Đỗ Long ngăn cản không ít. Đỗ Long thấy Hoàng Hoa Lương và Thạch Siêu Vũ đều ngồi gật gù một chỗ, hắn nhẹ nhàng đưa tay nhổ kim tiêm ra rồi rời khỏi phòng bệnh, hắn đang muốn đi tới phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt một cái, trong phòng vệ sinh có một người đi ra suýt nữa đụng vào hắn, hai người nhìn nhau chợt hô lớn.



- Đỗ Long!



- Băng Thanh!



Người từ trong phòng vệ sinh đi ra chính là người Đỗ Long muốn tìm – Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long vui vẻ đấm đấm vào vai Thẩm Băng Thanh, nói:



- Cậu đi đâu? Bọn họ nói cậu mất tích, tôi đang muốn đi tìm cậu.



Bả vai Thẩm Băng Thanh hình như đã bị thương, y nhướng mày, nói:



- Anh cho rằng tôi muốn như vậy ah? Tôi thiếu chút nữa trở thành quỷ trên sông Tuyên Đức. . .Tôi nghe tin về anh, cũng đang muốn đi tìm anh đây.



Đỗ Long hỏi:



- Cậu có bị thương không? Muốn tôi xem giúp cậu không?



Thẩm Băng Thanh lắc lắc bả vai, nói:



- Không việc gì, chỉ là khi bị nước sông cuốn đi bị một cây cột đập vào tay một cái.



Đỗ Long thấy bộ dạng y không việc gì, vì thế nói:



- Không việc gì thì tốt rồi, cậu hiện tại dự định đi đâu? Tôi trước hết muốt xem tình hình của Hàn Ỷ Huyên, cô ấy được cứu cùng với tôi, không biết tình hình giờ thế nào?



Thẩm Băng Thanh nói:



- Tôi dẫn anh đi, tôi từ bên kia qua đây, nghe nói cô ấy đang được cứu chữa, tình hình khá nghiêm trọng.