Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 960 : Đánh lén
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc trong ánh mắt chăm chú của hàng vạn người. Cuộc sống của Đỗ Long cũng khôi phục lại bình thường. So với lúc làm việc thì cuộc sống của hắn cũng quy củ hơn. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày hắn đều đi học đúng giờ. Về cơ bản thì cả ngày đều ở trường, buổi tối thì học ở ở thư viện hoặc là tra tư liệu đến khi thư viện đóng cửa, sau đó mới lái xe về nhà.
Gần như ngày nào hắn cũng nói chuyện qua mạng với Bạch Nhạc Tiên. Khoảng cách khiến bọn họ không thể tiếp xúc nhưng tinh thần họ vẫn kết nối với nhau. Thời gian và khoảng cách không thể chia cách họ.
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong vẫn một tuần gặp một lần như cũ. Tuy rằng hơi ít, nhưng vẫn tốt hơn ngày trước chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại. Tính cách Nhạc Băng Phong khá trầm ổn nên cũng không cảm thấy có gì không tốt cả.
Thời gian rất nhanh đã bước vào cuối tháng tư. Lại là một chủ nhật Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đi chơi từ vườn bách thú về. Nhạc Băng Phong rất hưng phấn, không muốn về nhà. Bởi vì cô nói đây là lần đầu tiên đi chơi ở vườn bách thú, lại còn đi cùng bạn trai nữa nên có cảm giác khác lạ.
Hai người dạo chơi ở ven hồ, Thời tiết nóng dần rồi, gió lạnh bên hồ phơ phất, trong lòng lại thấy thư thái. Nhạc Băng Phong ôm cánh tay Đỗ Long, tựa trán lên vai hắn, trong lòng cảm thấy vui thích.
Đỗ Long ngửa đầu nhìn trời khẽ thở dài:
- Thời tiết đẹp thế này sắp không còn nữa rồi.
Nhạc Băng Phong đáp:
- Đúng thế, bão cát sắp đến rồi, thật sự đáng ghét. Sau này chúng ta không đi dạo được nữa, chúng ta nên đi chơi ở đâu đây?
Đỗ Long cười nói;
- Đến chỗ anh, chúng ta cùng chơi một trò chơi thú vị.
Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, nói;
- Anh đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao? Cha em nhất định sẽ không cho anh cơ hội đâu.
Đỗ Long thở dài nói:
Đỗ Long tuyệt đối sẽ không đứng đấy cho họ đánh. Đối phương còn chưa tới trước mặt, hắn đã vung hai tay liên tục. Mũi mấy tên đó liên tiếp trúng chiêu, bị tiền xu đánh vào mũi tới mức nước mắt chảy xuống ròng ròng. Nhân cơ hội này Đỗ Long lần lượt đánh ngã từng người một.
Sau khi xác nhận mấy tên đó tạm thời không đứng dậy được Đỗ Long quay lại mặt đường thì thấy người kia vẫn nằm trên mặt đất. Miệng mũi anh ta đổ máu, xem ra không ổn chút nào. Đỗ Long cầm tay anh ta lên và không khỏi giật mình, bởi vì mạch của anh ta rất yếu, trước khi bị tông vào có lẽ anh ta đã bị thương khá nặng. Bằng không nếu chỉ dựa vào cú tông vừa rồi thì người này không thể bị thương nặng như thế được.
Đỗ Long bế người đó lên đồng thời quay đầu nói với những người đứng xem:
- Đừng xem trò vui nữa, mau giúp tôi đưa người này đến ven đường, mau gọi 120!
Những người đứng xem không ngừng trốn tránh. Đỗ Long thấy thế liền tự mình đưa người đó đến ven đường. Sau khi thấy mạch của người đó đập bình thường trở lại Đỗ Long mới quay lại đường nhỏ. Hắn cởi dây giày của mấy tên đó, đưa tay họ ra sau lưng rồi trói ngón tay cái lại với nhau.
Đỗ Long đang bận rộn ở bên này, có một chiếc xe dừng ở bên đường. Có hai người đang đứng xem bên này, trong đó một người nói:
- Tiểu tử này phản ứng nhanh thật. Kế hoạch đều bị hắn làm rối loạn cả rồi, bây giờ nên làm gì đây?
Hai người này chính là Hoa Thiếu và Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh nói:
- Hiện tại chỉ có thể từ bỏ kế hoạch phía sau thôi, để việc này trở thành việc ngoài ý muốn… Còn phải tìm người nhắc nhở mấy người này một chút…Để tránh họ để lộ tin tức.
Hoa Thiếu ảo não nói:
- Thật phiền phức, sớm biết thế này thì trực tiếp dẫn người đến đánh hắn một trận là xong.
Ánh mắt khinh miệt của Hàn Văn Thanh chợt lóe rồi biến mất, cậu ta nói:
- Hoa Thiếu đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian. Sớm hay muộn cũng sẽ khiến tên Đỗ Long này khóc gọi cha gọi mẹ…