Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 962 : Loạn quyền đánh ngã lão sư phụ
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Tư thế của sư phụ Vương rất trầm ổn, ngoại trừ sư phụ Mã ra ông ta chính là người mà Đỗ Long xem là cao thủ. Vì thế Đỗ Long không thể không cẩn thận đối phó.
Thật ra trong lòng sư phụ Vương cũng rất kinh ngạc, bởi vì Đỗ Long còn trẻ như vậy, nhưng chỉ là hắn đứng ở đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy sâu không lường được. Cảm giác như thế sư phụ Vương chỉ từng thấy qua ở một số người mà thôi, nhưng Đỗ Long còn trẻ như vậy
Trong lòng sư phụ Vương có chút khó chịu, mình luyện võ vài chục năm, chẳng lẽ còn không bằng một tên nhóc con hay sao? Ông ta không thể kìm nén phẫn nỗ trong lòng, một quyền đánh thẳng vào mặt Đỗ Long.
Cũng là một quyền như trước, nhưng so với một quyền này của sư phụ Vương thì uy lực không thể sánh bằng. Chỉ thấy ông ta một quyền công một quyền thủ, cước bộ hai chân cũng rất có chừng mực, có tiến có thoái. Mặc dù sư phụ Vương nổi giận, nhưng ông ta cũng không hồ đồ, vẫn duy trì cảnh giác một cách tương đối như cũ.
Đỗ Long vừa bước ra một bước, sư phụ Vương chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, không ngờ đã không còn thấy tăm hơi của Đỗ Long đâu cả. Ông ta vô cùng chấn động, không chút do dự xoải bước về phía trước, chỉ cảm thấy phía sau lưng có một trận cuồng phong quét qua, ông ta đã tránh thoát một chưởng của Đỗ Long trong gang tấc.
Sư phụ Vương nhảy dựng về phía sau, thần thái nghiêm nghị nói: - Khá lắm nhóc con, mày họ Trần hay họ Hoàng?
Đỗ Long liếc mắt, nói: - Sao thế? Muốn làm quen hả? Là các người tìm tới tận cửa mà, còn hỏi tôi họ gì là sao? Chẳng lẽ các người còn có thể tìm nhầm người?
Hoa thiếu gia ở phía sau nói: - Sư phụ Vương, hắn họ Đỗ.
- Họ Đỗ? Sư phụ Vương nghi ngờ nói: - Chẳng lẽ ta nhìn lầm? Điều đó không thể xảy ra tiểu tử, bộ pháp của ngươi học được từ đâu?
Trong lòng Đỗ Long chấn động, nói: - Bộ pháp gì? Tôi thấy ông mắt mờ thì có.
Sư phụ Vương quay đầu lại, nói với một người đàn ông trung niên khác:
- Ông Lý, ông thấy thế nào?
Hoa Nghĩa Cường còn chưa nói, người bên cạnh đã lập tức chen lời: - Đúng vậy, Hoa thiếu gia hôm nay đến chính là muốn khảo nghiệm cậu, cậu coi như không tệ, không để cho Hoa thiếu gia thất vọng. Hoa thiếu gia, nếu Đỗ Long đã thông qua được kiểm tra, không bằng mọi người đi uống rượu đi.
Hoa Nghĩa Cường còn chưa kịp chuyển đổi suy nghĩ trong đầu, Đỗ Long đã cười nói:
- Tốt, mọi người cùng nhau đi uống rượu, tôi mời khách! Anh trai kia xưng hô thế nào?
Người nọ cười nói: - Tôi gọi Hàn Văn Thanh, đối với cảnh sát Đỗ cũng là ngưỡng mộ từ lâu.
Đỗ Long cười nói: - Hóa ra là anh Hàn, người nhà anh Hàn làm ở đâu?
Hàn Văn Thanh nói: - Tôi à, chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, đi theo Hoa thiếu gia kiếm miếng cơm ăn thôi. Hoa thiếu gia, chúng ta gọi thêm vài người cùng nhau náo nhiệt một chút đi, ví dụ như Quách thiếu gia, Từ thiếu gia còn có Uông thiếu gia nữa
Hoa Nghĩa Cường đang buồn bực đến phát hoảng, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Văn Thanh thì đột nhiên xuất hiện ý tưởng, anh ta nhất thời cười nói: - Không sai, không sai, quả thật nên gọi bọn họ tới cùng náo nhiệt một phen. Sư phụ Vương, sư phụ Lý, thật ngại quá, để các ông chịu thiệt rồi, lần sau tôi sẽ đến nhà bồi tội vậy.
Hai vị sư phụ hậm hực liếc nhìn Đỗ Long một cái, chắp tay chào Hoa Nghĩa Cường, nói: - Hoa thiếu gia quá lời rồi, nếu ở đây không còn chuyện của chúng tôi thì chúng tôi đi trước vậy.
- Hai vị đi thong thả. Hoa Nghĩa Cường nói. Hai vị sư phụ kia giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Long, sau đó xoay người rời đi. Hoa Nghĩa Cường cười nói:
- Đỗ Long, đi thôi, chúng ta đi uống rượu! Băng Phong thường xuyên nhắc đến tôi với cậu sao? Cô ấy nói những gì thế?
Đỗ Long biết rõ rượu không phải rượu ngon, tiệc cũng không phải yến tiệc tốt lành gì, hắn biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn phải đi vào núi. Cùng với việc chẳng hiểu vì sao bị đánh, không bằng cứ gia nhập vào trong vòng tròn của đám Hoa Nghĩa Cường này, nói không chừng còn có thể mượn lực lượng của đám Thái Tử đảng này để bảo vệ mình, cớ sao lại không làm nhỉ?