Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 984 : Tính trước làm sau
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Đỗ Long nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 9 giờ, cũng không tính là quá muộn. Đỗ Long lại hỏi Cổ Nguyệt Hồ rõ ràng tình hình của người anh em kia, lúc này mới cầm điện thoại gọi cho Triệu Kiệt Luân. Rất nhanh Triệu Kiệt Luân đã nhận điện thoại, cười ha hả hỏi:
- Đỗ Long, gần đây bận gì thế? Sao muộn thế này rồi mà còn gọi điện tìm tôi? Có phải là lại có chuyện tốt gì không đấy?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi tìm anh là muốn anh giúp chút việc mà. Tôi có một người bạn tối nay nhất thời hồ đồ, làm một chuyện ngu ngốc, nghe nói bây giờ đang bị nhốt ở chỗ các anh.
Triệu Kiệt Luân sảng khoái nói:
- Ai mà không từng làm chuyện ngu ngốc chứ? Nói đi, bạn của câu tên là gì?
Đỗ Long nói:
- Cậu ta tên là Vương Hiểu Đông.
Triệu Kiệt Luân bỗng nhiên chần chừ, nói:
- Vương Hiểu Đông? Đỗ Long, tên Vương Hiểu Đông này là bạn gì của cậu? Chuyện này có chút khó đấy.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Sao thế? Hắn chỉ là đột nhập trộm cướp mà, tuổi không lớn lắm mà cũng là lần đầu phạm tội, dạy dỗ một chút thôi là được rồi. Nếu như có tổn thất gì thì tôi có thể bồi thường thay cậu ta.
Triệu Kiệt Luân giảm thấp âm thanh nói:
- Vấn đề không phải là cậu ta phạm tội gì mà là cậu ta ăn trộm nhà của ai. Người ta đã gửi lời đến là phải xử thật nặng tên tiểu tử này. Nếu như cậu chỉ có quan hệ bình thường với cậu ta thì hay là đừng quản chuyện này nữa.
Triệu Kiệt Luân biết bối cảnh của Đỗ Long, bây giờ lại nói như vậy khiến cho Đỗ Long cảm thấy kinh ngạc. Tên Vương Hiểu Đông kia rốt cuộc là trộm nhà ai chứ? Không phải chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ thôi sao?
Đỗ Long nhìn Cổ Nguyệt Hồ với ánh mắt trưng cầu. Cô thấp giọng nói:
- Hồi trước ông nội của nó có làm ở Viện kiểm sát Tối cao, về sau còn làm Phó chủ tịch.
- Sao cô không nói sớm?
Đỗ Long cũng giảm âm thanh xuống nói. Hắn tức đến mức suýt nữa dùng điện thoại đập vào cái đầu nhỏ của cô. Nha đầu này đúng là muốn hại người mà.
Không đợi Cổ Nguyệt Hồ lên tiếng, Đỗ Long nói với Triệu Kiệt Luân:
- Đội trưởng Triệu, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi nghĩ cách khác vậy.
Cổ Nguyệt Hồ không nói câu nào lấy ra một chiếc điện thoại màu hồng phấn rồi bắt đầu bấm số gọi, một lát sau cô ngẩng đầu lên, nói ra một dãy số.
Đỗ Long lấy từ trong ngăn kéo ra một cái thẻ điện thoại chưa dùng bao giờ nhét vào trong túi áo, nói với Cổ Nguyệt Hồ:
- Bảo bạn cô tìm một chiếc xe, chúng ta đi tìm Triệu Kiếm Hoa nói chuyện.
Cổ Nguyệt Hồ nghi hoặc hỏi:
- Anh lại muốn làm gì? Bắt hắn làm con tin hả?
Đỗ Long nói:
- Trực tiếp bắt hổ không bằng đánh rắn động cỏ. Cô không phải là thiên tài à? Suy nghĩ kĩ chút đi.
Cổ Nguyệt Hồ lập tức hiểu ra, khen ngợi nói:
- Đúng vậy, anh quả nhiên là cáo già, so được với ông nội tôi rồi đấy.
Đỗ Long chuẩn bị cho việc khởi hành, đồng thời nói:
- Có cô mới so sánh như thế. Đúng rồi, ông nội cô rời Bắc Kinh rồi à? Sao ông ấy lại để cho cô dính vào chuyện này? Cô ở Bắc Kinh không có bề trên quản lí à?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Ông nội vốn dĩ muốn mời anh ăn bữa cơm cảm ơn một chút nhưng đột nhiên có việc bận đi phương Nam rồi. Anh Cường thì vẫn đang an dưỡng ở bệnh viện, không có ai quản tôi cả.
Đỗ Long nói:
- Thì ra là thế. Cô dựa luôn vào tôi rồi.
Cổ Nguyệt Hồ trừng mắt nhìn hắn rồi “phì” một tiếng cười nói:
- Được tôi quấn lấy thì anh nên thờ thần tạ phật rồi. Chuẩn bị xong chưa vậy? Sao anh làm việc dông dài chậm chạp như vậy chứ?
Đỗ Long nói:
- Không chậm chạp thì bị bắt từ lâu rồi. Cô muốn tiếp bước cậu ta à?
Đỗ Long cũng vẫn tăng tốc độ, rất nhanh đã lấy đủ mọi thứ, cùng Cổ Nguyệt Hồ xuống lầu ra ngoài đường, một lát sau có người lái một chiếc xe đến, hai người cùng lên xe, đi đến nhà của Triệu Kiếm Hoa.