Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 997 : Đồng tước xuân thâm tỏa song kiều

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Trước khi hôn mê không hiểu sao trong lòng Âu Dương Đình trở nên yên bình, có lẽ cô ta cảm thấy đây là sự trừng phạt thích đáng, đối với cô ta mọi thứ đã kết thúc rồi.



Sau khi Âu Dương Đình hôn mê, Đỗ Long nhanh chóng tìm dây thừng trói cô ta lại. Lần này có lẽ là thật, Đỗ Long không chút thương tiếc cột chặt Âu Dương Đình lại, sau đó hắn tới ôm Phó Hồng Tuyết, gỡ thứ nhét trong miệng cô ra.



Phó Hồng Tuyết vừa khóc vừa nói: - Sư huynh, em tưởng anh đã chết rồi Em muốn ngăn cản lại, nhưng em không có cách nào...



Đỗ Long nói: - Anh biết, đều tại cô ta, nhưng anh có một chuyện nghĩ mãi không ra, đang yên đang lành sao cô ta lại muốn giết anh?



Phó Hồng Tuyết hơi chần chừ, Đỗ Long lập tức nói: - Em không muốn nói anh cũng không ép, nhưng anh phải đưa cô ta đến cục Công an, với tội danh mưu sát chưa thành.



Phó Hồng Tuyết lo lắng đến phát khóc lên, cô nói: - Sư huynh, đừng... Sư tỷ... Đình Đình, chị ấy cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ... Sư huynh, nếu em nói thật với anh, anh có thể tha cho Đình Đình không? Em nguyện sẽ chịu mọi trách nhiệm... Sư huynh muốn làm gì với em cũng được Xin anh hãy tha cho Đình Đình đi.



Đỗ Long nói: - Em dựa vào cái gì mà nhận trách nhiệm thay cô ta? Trừ phi... Em và cô ta là đồng mưu... Rốt cuộc các người là ai? Chuyện đã đến nước này sao em vẫn không chịu nói? Vậy thì cũng đừng trách anh vô tình.



Phó Hồng Tuyết đột ngột thay đổi, dưới sự thúc ép của Đỗ Long, cô khóc nói: - Sư huynh, em không dám nói, em sợ anh sẽ không quan tâm tới em nữa... Em và Đình Đình đều là sát thủ của hội đoàn kết Kỳ thực bọn em vốn không phải là người của trường cảnh sát, là chủ nhân của bọn em đặc biệt sắp xếp thân phận này, mục đích chính là để tiếp cận anh.



Đỗ Long mừng thầm, theo như những gì Phó Hồng Tuyết nói với hắn, có thể nói cô đã hoàn toàn mở lòng với hắn rồi. Đỗ Long tiếp tục ép hỏi: - Thì ra là thế, thế chủ nhân kia của các cô là ai? Tại sao gã phải làm như vậy? Hội đoàn kết... Hừ, hoá ra các cô là người của hội đoàn kết. Nửa năm qua hội đoàn kết đã hại tôi không ít, đều là công lao của các cô nhỉ?



Phó Hồng Tuyết vội vàng lắc đầu, cô nói: - Không, tuy rằng bọn em phụng mệnh tiếp cận sư huynh, nhưng không hề làm chuyện gì có lỗi với sư huynh, một lần duy nhất... Chính là lần chụp ảnh lén đó... Sư huynh, mục đích bọn em tiếp cận sư huynh chủ yếu là để tìm hiểu thông của sư huynh. Bọn em không trực tiếp tham gia vào việc hãm hại sư huynh.




Đỗ Long ngắm nhìn cô rồi nói: - Người tôi nói là cô ta, nhưng nếu cô đồng ý, tôi cũng hoan nghênh.



Phó Hồng Tuyết cúi đầu, nói: - Em không biết...



Đỗ Long hình như đã hiểu ra, Phó Hồng Tuyết hiển nhiên có vẻ xiêu lòng, nhưng muốn thân nữ nhi như người ta nói ra thì rất khó. Hắn cũng không ép cô, nói: - Cô cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi phải đưa cô ta đi đã.



Đỗ Long đạy nắp hòm lại, kéo ra ngoài cửa. Phó Hồng Tuyết nhặt một con búp bê vải màu xám trên mặt đất lên, rồi đi theo sát sau lưng Đỗ Long, nói: - Đây là con búp bê vải mà sư tỷ thích nhất, anh muốn đi đâu? Em cũng đi.



Đỗ Long không từ chối, hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu. Đỗ Long lên một chiếc taxi, đi tới chỗ hắn đỗ xe, Phó Hồng Tuyết cũng lên theo, trên đường đi hai không nói gì. Sau khi lên xe của Đỗ Long, Đỗ Long ném cho Phó Hồng Tuyết một cái khăn lông, nói: - Nằm ở ghế sau, dùng khăn mặt che mặt lại. Nếu tôi phát hiện cô nhìn lén, tôi sẽ ném cô xuống khỏi xe.



Phó Hồng Tuyết hỏi: - Đi đến chỗ lần trước sao? Hai người phụ nữ đó cũng là nô lệ của anh sao?



Đỗ Long nói: - Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, lẽ nào hội đoàn kết không dạy các người điều này sao?



Phó Hồng Tuyết ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống, lấy khăn che mặt lại, suy nghĩ vẩn vơ chứ không định vị phương hướng. Đỗ Long vừa lái xe vừa quan sát cô ta, thấy thế nên hắn cũng vừa lòng. Hội đoàn kết dạy cho người ta tính phục tùng cũng không tệ lắm, chỉ cần có thể thu phục được thì sau này sẽ là một trợ thủ tốt.



Không biết qua bao lâu, Âu Dương Đình tỉnh lại, cô ta kinh hãi phát hiện ra mình đã trở về với cái phòng ngầm mà cô ta vừa yêu vừa hận đó. Cả người bị treo lơ lửng trên không trung, bụng cô ta trương lên, một ống dài được gắn với phễu cắm vào nụ cúc của cô ta. Đứng bên cạnh là hai người phụ nữ, trong đó một người đeo mặt nạ, tay cầm cầm roi da, còn người kia rõ ràng là Phó Hồng Tuyết, cô đang bị roi da quật vào người, vừa khóc vừa đổ thêm nước vào phễu...