[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1024 : Tiếng gào nơi đáy nước
Ngày đăng: 06:33 21/03/20
Tạ Ba đi đến bên tường, nhưng thấy bức tường sáng bóng, muốn leo lên mà không dùng công cụ thì hơi khó. Tạ Ba nói:
- Hay là hắn có đồng bọn ở bên trên, hoặc cũng có thể hắn đã chuẩn bị sẵn một sợi dây thừng, thì có thể mặc sức leo lên.
Đỗ Long rằng:
- Ừ, tiểu Tạ, cậu nặng bao nhiêu?
Tạ Ba ha ha nói:
- Không đến sáu mươi cân, cục trưởng Đỗ, anh hỏi làm gì vậy?
Đỗ Long nói:
- Vậy dáng người một cô gái khá cao, cũng không gầy, dự tính lúc sống cũng khoảng trên dưới sáu chục cân. Tôi muốn khiêng cậu từ bãi đỗ xe đến bờ đập, xem xem cần bao nhiêu sức lực, cậu nghĩ thế nào?
Tạ Ba còn có thể nói gì được? Cậu bị Đỗ Long khiêng đi, sau đó Đỗ Long đi đến bờ cát, Thẩm Băng Thanh đang ở bên bờ cát, thấy tình huống như vậy liền nói:
- Nếu là tôi sẽ không vứt thi thể bên đó, bởi vì hung thủ sợ bị người khác phát hiện, sẽ không đi đến cửa bên đó. Ngoài ra bờ cát này khá bằng phẳng, thi thể vứt xuống rất khó cất giấu cũng rất khó bị cuốn trôi. Làm không tốt có khi trời còn chưa sáng thì đã bị phát hiện rồi. Anh phải đi xa chút nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi xác nhận lại một chút, hoặc là hung thủ có công cụ, hoặc là hung thủ có đồng bọn, không thì cơ thể của hắn phải rất cường tráng. Có thể khiêng một người đi xa như vậy không phải người bình thường nào cũng làm được.
Thẩm Băng Thanh cười:
- Cái đó thì khó gì, tôi còn thấy một số người khiêng một người chạy mười nghìn mét kìa.
Đỗ Long cười ha hả, đặt Tạ Ba xuống, nói rằng:
- Tôi đi dọc theo bờ một chút, xem nơi nào thích hợp để vứt xác.
Tạ Ba vội nói:
- Cục trưởng Đỗ, tôi đi với anh.
Thẩm Băng Thanh thấy Tạ Ba trở thành cái đuôi của Đỗ Long, lắc lắc đầu, quay người về điều tra trong khách sạn.
Sau khi Đỗ Long và Tạ Ba đi được một đoạn thì rốt cuộc đã tìm được một nơi thích hợp cho việc vứt xác. Đỗ Long nhặt một khúc gỗ, ném xa xuống nước, Tạ Ba nhìn khúc gỗ ân cần nói:
- Cục trưởng Đỗ, anh đang thử nghiệm phương hướng dòng chảy sao?
Đỗ Long nói:
- Ừ, phương hướng dòng chảy của đập nước chủ yếu chịu ảnh hưởng của hướng nước đến và hướng nước chảy đi. Tiếp đến là tác dụng của gió, gió thổi hôm nay là gió đông nam, khúc gỗ quả nhiên trôi trở lại. Có điều gió chỗ này phải thổi mạnh bao nhiêu mới có thể làm cho tử thi trôi xa như vậy.
Tạ Ba nói:
- Đây là vùng núi, có lẽ buổi tối sẽ có gió lớn chăng?
Đỗ Long nói:
- Cậu đi tìm người hỏi một chút, tôi lại đi tiếp về trước vài bước xem sao.
Tạ Ba nói:
- Cục trưởng Đỗ anh hãy cẩn thận chút, bờ bên này có không ít nước bùn, chớ đi vào kẻo bị vùi lấp.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu không yên tâm thì đi cùng tôi một đoạn.
Sau khi đi được một đoạn, Đỗ Long đứng trên một quán đá cuội ven bờ không xa, phát hiện một hố tro đốt. Xem ra có người nấu cơm dã ngoại ở đây, bên cạnh còn có không ít cây thăm trúc và những thứ linh tinh khác, chạy tận đến nơi này để ăn đồ nướng đúng là rất nhàn hạ thoải mái. Chỉ tiếc toàn bộ người hạ du phải ăn những nồi nước mà mấy người phía trên này đã từng rửa thức ăn, từng ngâm chân.
Tạ Ba căm tức nói:
- Quản lý đập chứa nước này cũng thật là hỗn loạn đấy, sao có thể cho người ta tùy tiện làm bậy ở đây chứ? Thật là kì cục.
Đỗ Long nói:
- Bản thân đập nước cũng đang mở làng du lịch thì dựa vào đâu mà không cung cấp cho khách dịch vụ dã ngoại? Đi xem xung quanh đây có vết bánh xe không, làm không tốt có khi hung thủ căn bản không ở đây, chúng ta lại phí phạm công sức.
Trong lúc Đỗ Long nói những lời không may thì bên ngoài quán bán đá cuội quả nhiên phát hiện rất nhiều vết xe. Nhìn vết bánh xe chồng chéo bủa giăng khắp nơi, Đỗ Long không nén nổi nhíu mày. Đúng là độc mồm độc miệng mà, xem ra vấn đề về phương pháp vứt xác lại quay về điểm xuất phát rồi.
Di động của Đỗ Long rung lên, nhận điện thoại xong thì nghe thấy Thẩm Băng Thanh nói:
- Pháp y tới rồi, có gì cần nhắn nhủ không? Các anh bên đó có phát hiện gì không?
Đỗ Long nói:
- Để pháp y làm kiểm tra toàn diện, không cần biết dùng cách gì, nhất định phải điều tra thật nhanh về nguyên nhân cái chết và thông tin thân phận người bị hại. Chúng tôi ở đây tìm được không ít dấu tích của những người du lịch diện tự do. Hung thủ chưa chắc đã ở trong làng du lịch cho nên lai lịch của người chết chính là đột phá quan trọng.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Được, tôi lập tức nói lại với họ. Chỗ tôi cũng không phát hiện gì cả, bên các anh nếu không có gì tiến triển thì hãy về trước đã.
Lúc quay về Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:
- Tôi tìm hỏi được một chút, hai ngày nay không có ai nhìn thấy người hay xe nào có dấu hiệu khả nghi, xem ra như anh đã nói, có thể hung thủ căn bản không lộ diện trước mọi người. Đương nhiên cũng có khả năng hắn đa mưu túc trí, người bình thường căn bản không nhìn ra ngụy trang của hắn.
Đỗ Long nói:
- Có thể lắm, vụ án này là do cậu phụ trách, giờ cậu tính làm thế nào?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tiếp tục mở rộng phạm vi điều tra, nhân viên trong đập nước, cư dân lân cận đều phải tiến hành điều tra phỏng vấn. Còn nữa, phải đến chỗ cảnh sát giao thông tìm video đường vào. Những xe cộ rời khỏi đập nước từ hôm kia đến tối hôm nay đều phải kiểm tra, đặc biệt là xe rời đi lúc nửa đêm
Thẩm Băng Thanh dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Việc xác minh thân phận người chết hết sức quan trọng. Nếu như việc khám nghiệm tử thi không thể xác nhận được thân phận nạn nhân, thì đành phải đăng tin tìm người và các phương thức tìm người nhà nạn nhân. Tạm thời như vậy đã.
Đỗ Long hài lòng nói:
- Ừm, như vậy đi, các cậu tiếp tục điều tra, tôi đi quanh đập nước một chút.
Đôi mắt Tạ Ba mở to nhìn Đỗ Long rời đi, cậu nói với Thẩm Băng Thanh:
- Phó đại đội trưởng, cục trưởng anh ấy khi xưa điều tra phá án cũng như thế này sao?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu muốn học anh ấy? Đừng lãng phí tinh thần nữa. Một trăm vụ án thì anh ấy có đến hàng trăm cách thức phá án. Đối với anh ấy mà nói cách thức không quan trọng, quan trọng là phải biết động não. Được rồi đừng quan tâm anh ấy nữa, chúng ta về đập nước thôi.
Rất nhanh Đỗ Long đã đến chỗ quán bán đá cuội khi nãy, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ thấy phía trước biến thành một bãi bùn, cỏ dại mọc cao ngang người, tiếp tục tiến lên phía trước đã khó khăn hơn. Đỗ Long chỉ còn cách dừng bước. Hắn đứng bên bờ nhìn hướng về phía trước. Nhìn thấu mặt nước và cỏ dại. Hắn thấy có rất nhiều cá không ngừng bơi qua bơi lại dưới nước. Nhìn dưới mặt nước thì có vẻ yên bình nhưng kì thực có chút gì đó không bình yên. Thậm chí còn náo nhiệt hơn cả nhân gian.
Đỗ Long đột nhiên như thể hiểu ra cái gì đấy, nhìn mặt hồ sóng gợn xanh biếc, hắn cảm thấy toàn bộ thể xác và tâm hồn chìm đắm đi vào. Cùng với bầy cá bơi lượn tung tăng, chơi đùa, biển rộng nhờ cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Đây là cảm giác mà trước đây hắn chưa từng có...
Đột nhiên, Đỗ Long toàn thân chấn động. Khôi phục lại thần trí, chỉ thấy bản thân không biết lúc nào đã ngâm mình trong nước. Nếu không phải nước ngập đến đan điền đánh thức hắn, nói không chừng hắn sẽ chẳng biết tại sao lại ngâm mình dưới nước thế này.
Đổi lại là người khác, nhất định sẽ cho rằng mình bị ma quỷ mê hoặc. Nhưng Đỗ Long hiểu rõ chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Hắn là bị cảm giác kì diệu này hấp dẫn, vô tình đi vào lòng nước.
Đỗ Long lui đến bên bờ, cởi bỏ giày và quần ướt, tiếp đó cởi bỏ hai bộ quần áo trong ngoài. Sau đó lội xuống nước, vừa rồi trong thoáng chốc hắn dường như nhìn thấy thứ gì đó, nhưng lại giống như ảo giác. Hắn có chút không chắc chắn nên muốn tự mình xuống nước nghiệm chứng xem sao.
Đỗ Long cảm thấy khi xuống nước, toàn thân nói không hết sự thư sướng. Mặc sức giãy giụa tay chân. Thân thể của mình liền nhanh chóng bơi theo hướng mình muốn. Vừa rồi cái cảm giác kì quái ấy không ngờ khiến kĩ năng lặn của hắn tăng vọt. Bây giờ hắn thật sự trở thành một con cá tự do tự tại bơi lượn dưới nước