[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1118 : Đứa con mất tích

Ngày đăng: 06:35 21/03/20

Lúc nhóm người Đỗ Long thu đội thì trời đã sáng. Đám người Đỗ Long cùng ăn bữa sáng, uống sữa đậu nành hầm hập nóng cùng với bánh rán thơm ngào ngạt, cả đêm mệt nhọc dường như biến mất trong nháy mắt Thẩm Băng Thanh cắn một miếng bánh rán hành nhỏ, hỏi: - Anh có theo vụ án này hay không? Đỗ Long cười nói: - Theo một nửa hay không theo, dù nói thế nào cũng là vụ án liên quan đến súng không thể thả lỏng quá. Thẩm Băng Thanh nói: - Lần này anh dự tính phải phá án bao lâu? Đỗ Long cười nói: - Điều này chưa nói rõ ràng được? Cứ đợi sẽ lập tức biết ai làm tốt hay không, làm không tốt một hai tháng đều không có manh mối tôi cũng không phải thần tiên... Thẩm Băng Thanh nói: - Anh không phải thần tiên nhưng anh là thần thám, với anh mà nói phá án không phải dễ dàng giống như uống nước sao? Đỗ Long cười nói: - Nếu là tôi, hiện tại đã đi bắt nghi phạm lại rồi. Cậu có thể sẽ hoài nghi tôi là yêu quái nhưng kỳ thật chỉ cần tra ra thân phận của người chết thì thân phận của hung thủ nhất định sẽ lộ diện rõ ràng. Vụ án này không có gì khó khăn, chỉ là khẩu súng trong tay bọn họ hơi phiền toái, tôi lo lắng bọn họ sẽ tiếp tục giết người bừa bãi Thẩm Băng Thanh nói: - Nếu là báo thù thì có lẽ không giết người lung tung lần nữa? Đỗ Long nói: - Điều này cũng chưa chắc, đừng quên thủ pháp của những người này thành thục, cũng không phải vi phạm lần đầu, không chừng là bọn họ từ nơi khác lẻn đến. Thẩm Băng Thanh nói: - Nếu là lén lút gây án vì sao nửa đêm bọn họ lại mai phục ở cửa ngân hàng tùy thời giết người? Việc này so với ôm cây đợi thỏ có lẽ còn xa vời hơn? Trong tay có súng sao không để ban ngày đi cướp tiệm vàng hoặc cướp ngân hàng chứ? Đỗ Long cười nói: - Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết . Ăn xong bữa sáng Đỗ Long đến cục Công an, hồi báo cho Hàn Vĩ Quân biết rạng sáng nay phát sinh một vụ án mang cướp bóc mang theo súng. Hàn Vĩ Quân yêu cầu hắn mau chóng phá án, tuyệt đối không thể để phần tử phạm tội tiếp tục phạm án. Hàn Vĩ Quân vẫn rất tín nhiệm năng lực của Đỗ Long. Đỗ Long trở lại đại đội hình sự không lâu thì Thẩm Băng Thanh lập tức gọi điện thoại tới, nói cho Đỗ Long phía ngân hàng có tin tức, đã tra được khoản tiền ở tấm thẻ người chết rút lần cuối cùng là thuộc về một người tên là Trần Hồng Thụ. Nhà Trần Hồng Thụ ở một nơi gọi là Trần gia trại, thuộc ngoại thành thành phố Lỗ Tây, qua điều tra ngoài tuổi tác và hình dáng đặc trưng đều giống với người chết nhau ra, đồng thời sáng sớm hôm nay Trần gia đã báo cảnh sát, nói từ tối hôm qua Trần Hồng Thụ nửa đêm đột nhiên lái mô-tô rời nhà ra, sau khi đi Trần Hồng Thụ vẫn không hề xuất hiện lần nào nữa. - Người nhà của hắn có nói vì sao Trần Hồng Thụ phải rời nhà lúc nửa đêm không? Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh đáp: - Không hề, tôi gọi điện thoại qua hỏi, bà xã của Trần Hồng Thụ nói nửa đêm Trần Hồng Thụ nhận được một cú điện thoại, sau đó liền vội vã rời giường, lái xe máy đi, cũng không hề giải thích nguyên nhân. Bình thường Trần Hồng Thụ cũng khá hung dữ cho nên bà xã hắn nói, bản thân cũng không dám hỏi. Đỗ Long nói: - Vậy cậu đến Trần gia trại điều tra thăm hỏi trước, tôi phụ trách điều tra cú điện thoại kia, điều tra viên lục soát dọc đường có tìm được vật gì có giá trị hay không? Thẩm Băng Thanh đáp: - Tạm thời còn chưa có, rạng sáng năm giờ thêm rất nhiều công nhân bảo vệ môi trường đang dọn dẹp rác rưởi, có lẽ một ít vật có giá trị bị nhặt đi hoặc là bị xe rác chở đi cùng với rác rưởi rồi. Bọn họ vẫn điều tra theo manh mối tiếng mô tô nổ vang suốt đường. Đỗ Long nói: - Tốt, các cậu tiếp tục tra.. Đỗ Long tra được dãy số điện thoại trò chuyện cuối cùng với Trần Hồng Thụ, vốn tưởng rằng kia có thể là một số điện thoại trả trước nặc danh, không nghĩ tới sau khi tra xét không ngờ lại phát hiện đó cũng là dãy số có tên Trần Hồng Thụ, chẳng lẽ Trần Hồng Thụ tự gọi điện thoại cho mình? Sau khi đi sâu vào điều tra, Đỗ Long loại bỏ khả năng này, bởi vì tối hôm qua cú điện thoại kia gọi từ thành phố Lỗ Tây mà lúc Trần Hồng Thụ nghe cú điện thoại kia rõ ràng là ở nhà, hơn nữa ngày hôm qua số kia cũng không chỉ gọi điện thoại cho Trần Hồng Thụ một lần, phân biệt vào lúc hơn năm giờ chiều, hơn tám giờ chiều và hơn mười giờ một chút đều gọi điện thoại cho Trần Hồng Thụ Đỗ Long thử gọi đến số kia thì từ trong điện thoại truyền đến thông tin người sử dụng dãy số này đã tắt máy. Đỗ Long tra được một lần cuối cùng số kia liên hiệu với tháp tín hiệu là vào rạng sáng bốn giờ hơn, cũng chính là không lâu sau khi gọi điện cho Trần Hồng Thụ. Người bình thường dùng tên của mình đăng ký số sẽ chỉ để thân thích của bản thân sử dụng, Trần Hồng Thụ chính trực tráng niên trên, nhà có già có trẻ, hắn có thể đem số di động của mình cho cha mẹ hoặc là con trai độc nhất của hắn sử dụng hay không đây? Sau khi Đỗ Long điều tra phát hiện con trai của Trần Hồng Thụ là Trần Gia Bảo ở Lỗ Tây Tam Trung Thư, bình thường đối tượng liên hệ của số kia ngoại trừ người nhà của Trần Hồng Thụ ra, hơn phân nửa đều là thầy giáo ở trường học và bạn học của Trần Gia Bảo. Đỗ Long chọn lấy một số biểu thị là số điện thoại của thầy giáo Tam Trung để gọi qua xác nhận, số kia đúng là con trai của Trần Hồng Thụ Trần Gia Bảo. - Đỗ cục trưởng, Trần Gia Bảo có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tối hôm qua em ấy vốn không hề trở về trường, di động vẫn tắt máy, chúng tôi muốn liên lạc với cha của em ấy, kết quả di động của cha em ấy cũng tắt điện thoại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Chủ nhiệm lớp của Trần Gia Bảo lo lắng hỏi han. Đỗ Long nói: - Cha của Trần gia bảo có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện nay đại đội hình sự của chúng tôi đang điều tra vụ án này. Nếu Trần Gia Bảo trở lại trường học hoặc là có ai biết hành tung của Trần Gia Bảo, chủ nhiệm lớp ngài mau chóng liên hệ với chúng tôi, đồng dạng chúng tôi nếu có tin tức của Trần Gia Bảo chúng tôi cũng sẽ thông báo cho trường học trước tiên. Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Đỗ Long lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh nói: - Băng Thanh, số điện thoại gọi đến là của con trai Trần Hồng Thụ, tuy nhiên người gọi điện thoại chưa chắc là chính con trai của Trần Hồng Thụ bởi vì con trai của Trần Hồng Thụ hiện tại cũng không thấy tăm tích. Sau khi cậu đi đến Trần gia đầu tiên hãy xác nhận xem con trai của Trần Hồng Thụ là Trần Gia Bảo ở nơi nào, có tin tức gì không cho tôi biết trước tiên. Thẩm Băng Thanh đáp ứng bởi vì đang ở trên đường tín hiệu không tốt cho nên cũng không nhiều lời. Đỗ Long buông điện thoại, ngồi lên ghế dựa xoay một vòng, trong lòng âm thầm tính toán. Trần Gia Bảo mất tích hiển nhiên là có liên hệ với cái chết của cha hắn nhưng rốt cuộc là liên hệ như thế nào chứ? Đến tột cùng Trần Gia Bảo là bị bắt cóc hay là… Bất kể là loại khả năng nào đều khiến người ta cảm giác bất an sâu sắc. Đỗ Long ngồi có phần không yên, đều do hắn hai ngày này sơ sót, nếu không thì hai kẻ cướp kia đâu có cơ hội gây ra vụ án lớn như vậy? Đỗ Long gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết, nói: - Hiện tại có rảnh không? Anh muốn gặp em có việc gặp mặt ở bãi đỗ xe gần chợ Hồng Tinh. Phó Hồng Tuyết không nói hai lời lập tức đáp ứng, hơn mười phút sau Đỗ Long đỗ xe ở bãi đỗ xe, Phó Hồng Tuyết tới rất nhanh. Sau khi lên xe, Đỗ Long nói: - Rạng sáng hôm nay đã xảy ra một vụ án cướp bóc mang theo súng, kẻ cướp là hai người, lái một chiếc xe máy lắp lại, em có muốn biết bọn họ là ai hay không? Phó Hồng Tuyết rất kinh ngạc nhếch mày, nói: - Là người em quen biết sao?" Đỗ Long lắc đầu nói: - Không phải, em đưa tay cho anh trong lòng thầm nghĩ về vụ án này... anh muốn. Phó Hồng Tuyết kinh ngạc đưa tay cho Đỗ Long, Đỗ Long cảm ứng được tư tưởng của Phó Hồng Tuyết, tiến tới triển khai linh cảm, nhưng Phó Hồng Tuyết quá nhiều tạp niệm và vụ án kia lại không có gì liên hệ, trăm thử thách khó chịu dự cảm rõ ràng cũng hết đường xoay xở. - Chớ suy nghĩ lung tung, nếu không phá được vụ án kia một tháng em cũng đừng nghĩ anh sẽ đi cùng bọn em, bắt đầu từ ngày mai bọn em đều phải chăm chỉ xem báo cáo vụ án anh phát cho. Đỗ Long hạ mênh lệnh chết. Phó Hồng Tuyết rốt cục ổn định tâm thần, Đỗ Long cuối cùng cũng cảm giác tầm mắt của mình chuyển dời đến trên người Phó Hồng Tuyết. Thời gian bất chợt trôi đi, một bức ảnh máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mắt...