[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1209 : Cùng chung mối thù

Ngày đăng: 22:08 06/09/19

- Tôi sẽ báo thù cho anh. Đỗ Long nói với Lâm Vinh Anh: - Anh nghỉ ngơi một lát đi, đợi lúc anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ khá hơn. Đỗ Long nói xong đưa tay lên mé cổ Lâm Vân Anh bấm mạch máu, Lâm Vinh Anh giãy nhẹ một cái, hỏi: - Anh tên gì? Đỗ Long cười nói: - Cái này không quan trọng, quan trọng là mọi người đều bình yên vô sự... Nghỉ ngơi cho khỏi đi, nếu có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp mặt. Lâm Vinh Anh không muốn ngủ, nhưng sự mệt mỏi giống như thủy triều dâng lên, anh ta vừa nhắm mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ. Đỗ Long buông tay ra, rồi lại xoa thêm mấy cái trên đầu Lâm Vinh Anh, Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi: - Anh đang làm gì thế? Massage cho anh ta à? Đỗ Long khẽ gật đầu, nói: - Đúng vậy, đây là massage cho anh ta, để anh ta ngủ yên một chút. Một ngày một đêm vừa qua của anh ta trải qua thật không dễ dàng gì. Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai cùng ờ một tiếng, Đỗ Long nói: - Các cậu tìm chút cỏ khô hay thứ gì đó đặt anh ta yên một chỗ, tôi đi nói chuyện với ba thằng nhãi kia. Đỗ Long đi sang bên kia, chỉ thấy nhóm của Hoàng Kiệt Hào đã làm xong việc, đi chỗ khác rồi, chỉ còn lại Vương Bá ở đó trông người. Đỗ Long hỏi: - Bọn chúng đã khai hết chưa? Vương Bá đang dùng dao găm gẩy móng tay, nghe thấy Đỗ Long hỏi, anh ta đáp: - Khai hết rồi, nó nói mấy chiếc xe kia về chở người tiếp. Tất cả gần giống như những gì chúng ta đã tìm hiểu và suy đoán. Đỗ Long hừ một tiếng, hỏi: - Thế bọn chúng đã khai ông chủ là ai chưa? Yểm trợ cho bọn chúng có những tên nào? Vương Bá nói: - Nó cũng chỉ biết ông chủ họ Vương, là nhân vật thần thông quảng đại, những cái khác thì không rõ. Về phần ô dù che chắn yểm trợ cho bọn chúng, đồn công an xã và người trong thôn, trong xã đều có.Khác nhau chỉ là ở chỗ thu được bao nhiêu lợi lộc và là chủ động lấp liếm hay là mắt nhắm mắt mở mà thôi. - Vậy sao? Đỗ Long nói: - Thế các anh đã tiết lộ thận phận chưa? Vương Bá cười ha hả nói: - Bọn tôi trước giờ không có thói quen tiết lộ thân phận. Đỗ Long hung hăng nói: - Thế thì tốt... Đỗ Long đi lướt qua Vương Bá, đến trước mặt Tiểu Tằng. Bọn Tiểu Tằng bị lột mất áo ngoài, trói ngược ra sau và quỳ thành hàng trên mặt đất. Hai tên bên cạnh đều cúi đầu không dám động đậy, còn Tiểu Tằng chốc chốc lại hơi ngước đầu lên, liếc mắt nhìn xung quanh. Nhìn thấy Đỗ Long đi tới, gã lập tức cúi đầu xuống giả bộ ngoan ngoãn. Đỗ Long đến trước mặt Tiểu Tằng, đá một phát vào đầu gối gã, nói: - Nhìn trộm cái gì, ngẩng đầu lên, tao có chuyện muốn hỏi mày. Tiểu Tằng ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười ti tiện, nói: - Đại ca, anh muốn hỏi gì? Chỉ cần em biết, em bảo đảm không giấu giếm gì hết. Đỗ long khẽ hừ một tiếng, nói: - Hy vọng là thế, nếu không thì mày tự chuốc khổ vào thân. Mắt của mày cũng không tệ, nhìn rõ mặt tao chưa? Trong lòng Tiểu Tằng run lên, hắn vội vàng lắc đầu nói: - Không có, em không nhìn thấy gì cả, cho dù nhìn thấy rồi cũng không nhớ rõ. Trí nhớ của em trước giờ đều không tốt, thật đấy. Đỗ Long cười lạnh lùng, nói: - Mày thật lanh lợi, nhưng mày tưởng nói thế là tao tin mày à? Tiểu Tằng cười lấy lòng, nói: - Đại ca, anh đừng trêu em nữa, cảnh sát các anh chẳng phải có chính sách sao? Thành thật thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị mà, em cũng đã nếm mùi đau khổ rồi, cái gì cũng khai thật rồi, anh hãy tha cho em đi. Đỗ Long cười lạnh lùng nói: - Mày tưởng tao là cớm? Haha, xin lỗi, tao không có chút cảm tình gì với cớm. Nếu không phải mấy thằng cớm khốn kiếp ấy, loại côn đồ nhãi nhép như chúng mày mà dám lớn lối hống hách thế này sao? Biết người bị chúng mày đánh gãy chân kia không? Nó là người anh em của tao.Nghe nói nó mất tích ở đây, tao lập tức dẫn anh em khác tới. Không ngờ mới có một ngày ngắn ngủi, nó đã bị chúng mày hành hạ ra thế kia. Vừa rồi nó kể hết với tao rồi, trong số những kẻ đánh nó, mày là đứa đánh nhiệt tình nhất. Mày nói xem tao nên báo đáp mày thế nào cho phải đây? Tiểu Tằng nghe mà trong lòng thầm khiếp sợ.Mấy người trước mặt này đúng là nhìn không giống cảnh sát, trên người họ không có mùi quan chức. Hơn nữa, họ khống chế xong ba người của gã cũng không nói một lời trấn an những người bị bắt cóc. Nếu là cảnh sát thì đã tuyên bố chính sách của Đảng từ lâu rồi. Tiểu Tằng trong lòng vẫn ôm hy vọng, cười đau khổ nói: - Anh cảnh sát, anh đừng đùa em nữa, em biết em sai rồi. Đánh người là phạm pháp, em xin chịu hình phạt nghiêm khắc của luật pháp. Nếu anh chưa nguôi giận thì đánh em vài cái cho hả giận, em đều nhận hết. Đỗ Long tung chân đạp thẳng vào Tiểu Tằng khiến gã ngã lộn nhào ra sau vài mét. Đỗ Long lao theo, một chân đạp lên ngực Tiểu Tằng, tức giận nói: - Lũ chó tạp chủng chúng mày đánh gãy chân nó đã đành, đằng này chúng mày còn làm gì với nó kia! Tiểu Tằng sợ hại trốn tránh ánh mắt của Đỗ Long, cảm thấy bàn chân của Đỗ Long giống như một tảng núi đè chặt lên người gã, gần như không thở nổi. Đỗ Long cúi người bóp lấy quai hàm Tiểu Tằng, khiến cặp mắt gã không thể né tránh, phải nhìn thẳng vào hắn. Đỗ Long lạnh nhạt nói: - Tao sẽ không giao nộp mày cho cớm đâu.Tao sẽ đưa mày sang Thái Lan theo đường dây riêng, sẽ có người làm phẫu thuật cho chúng mày, cho chúng mày chuyển giới. Sau đó bị ngàn người cưỡi vạn người đạp, có đám xã hội đen săn sóc chúng mày. Mày cứ tưởng tượng đi, kết cục thê thảm gấp mười lần so với nhân công nô lệ... Tiểu Tằng nghe mà hồn bay phách lạc, hai mắt lộ ra vẻ van xin. Đỗ Long càng lạnh lùng hơn, nói: - Để phòng mày chạy trốn, tao phải cắt đứt một nửa gân chân của chúng mày. Nếu không kịp thời đi khâu lại, thì sau này chúng mày chỉ có thể đi lại từ tốn được thôi. Giống như phụ nữ thời cổ bị bó chân ấy…. Đỗ Long nói xong đưa tay sang bên cạnh. Vương Bá tưởng hắn đang hù dọa Tiểu Tằng, cười ha hả rút dao ra đưa cho hắn. Đỗ Long cầm con dao lạnh băng rạch hai nhát trên mặt Tiểu Tằng. Tiểu Tằng cảm thấy rất rõ độ sắc lạnh của lưỡi dao ấy. Gã cảm giác Đỗ Long không phải đang hù dọa gã. Gã lắc đầu nguây nguẩy, trong miệng phát ra tiếng kếu ú ớ. Đỗ Long cười lạnh nhạt nói: - Biết sợ rồi hả? Đáng tiếc đã muộn rồi. Người anh em của tao bị chúng mày hành hạ thành tàn phế cả đời. Chúng mày còn làm nhục nó như thế. Cái lúc ấy thì ai tội nghiệp cho nó? Nói xong Đỗ Long một chân đá lật người Tiểu Tằng. Sau đó ấn chặt hai chân gã, vung mạnh hai nhát dao xuống. - Đừng! Cứu tôi với...Aaa! Tiểu Tằng kinh hãi hét lên. Cơn đau nhức nhối ở sau mắt cá ập tới, Tiểu Tằng hét đến khàn cả giọng, sau đó ngất lịm. Đám Vương Bá đứng bên cạnh thấy tình cảnh ấy cũng ngây người ra. Hai nhát dao ấy của Đỗ Long rất sâu. Chỉ e là không phải hắn đang hù dọa Tiểu Tằng, mà ra ra tay thực sự. Đỗ Long mặt tối sầm đứng dậy, lại đá lăn một tên bên cạnh. Tên này sợ quá khóc lóc cả lên, thoắt cái ướt cả đũng quần. Thẩm Băng Thanh tiến lên phía trước kéo Đỗ Long lại, nói: - Anh điên rồi à? Làm gì mà tức giận như thế? Đỗ Long hất bả vai, nói: - Mặc kệ tôi, tôi đã nói sẽ trả thù cho anh ta! Ai dám ngăn cản tôi thì đừng là anh em với tôi nữa. Nói xong Đỗ Long lại cúi xuống, mỗi nhát dao một chân, giải quyết luôn tên này.Gã cũng kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngất xỉu. Đỗ Long không chần chừ, đi về phía mục tiêu tiếp theo. Nhìn thấy hắn thần sắc không bình thường, đến Thẩm Băng Thanh cũng không dám ngăn hắn lại. Tên thứ ba cũng sợ hãi giãy giụa định chạy trốn, bị Đỗ Long đuổi kịp đạp ngã, cũng hai nhát dao giải quyết xong. Nhìn ba tên đang sống sờ sờ bị dọa cho ngất xỉu. Đỗ Long lau dao lên vào người bọn chúng, giải thích: - Cảnh sát xấu có bị đánh chết cũng chả liên quan đến tôi. Nhưng người bọn chúng đánh trọng thương và hành hạ là cảnh sát tốt. Tôi thực sự không nuốt nổi cục tức này! Ai thấy bọn chúng tội nghiệp thì đi băng bó cho chúng, còn không thì thôi. Dù sao tôi đâm cũng khá chuẩn, chả chết được đâu.