[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1241 : Nói bóng nói gió

Ngày đăng: 06:37 21/03/20

Vừa nhận được tin tức, bọn Đỗ Long đã chuẩn bị trước từ sớm lập tức ra quân. Hai chiếc xe cảnh sát hú lên đi, sau mấy phút thì đến đồn công an. Khi Đỗ Long chạy đến, thì bọn Hoàng Kiệt Hào vừa tới. Hai người nhìn nhau cười, lập tức bắt đầu vào công việc. Báo án là một phụ nữ trung niên, cô ta tên Lý Dung Dung, chồng tên Lưu Kiến Long, cùng làm trong một công ty. Sau buổi sáng hôm nay đi làm, thì chưa thấy trở về. Dựa vào thường lệ, anh ta nhất định tầm 6 giờ tan ca về đến nhà. Thành phố Song Môn không có lớn lắm, cũng không thể tắc xe mấy tiếng, Lưu Kiến Long chậm trễ không về là việc từ trước đến giờ không có. Lý Dung Dung thấy chồng chưa về, liền gọi điện cho anh ta, kết quả điện thoại đã tắt máy. Lý Dung Dung xem qua tin tức tối qua, lo lắng cho sự an nguy của chồng, gọi điện đi khắp nơi đều tìm không thấy người. Cô lại phát động thân hữu tìm người khắp nơi. Cuối cùng dưới tình hình không phát hiện được gì, cô đã lựa chọn báo cảnh sát. Lý Dung Dung nói xong quá trình tự mình đi tìm chồng rồi báo cảnh sát, sau cùng hai mắt cô đẫm lệ hỏi Hoàng Kiệt Hào: – Cảnh quan, chồng của tôi có phải bị cái tên quỷ giết người đó bắt đi rồi không? Anh ấy có phải đã bị giết rồi không? Hoàng Hào Kiệt an ủi nói: – Lý phu nhân, cô không nên gấp gáp. Bây giờ vụ án vẫn chưa điều tra, mọi thứ đều vẫn chưa biết. Tôi trước tiên hỏi cô vài vấn đề được không? Lý Dung Dung lau nước mắt gật đầu, Hoàng Kiệt Hào bắt đầu vào hỏi: – Lý phu nhân, chồng cô làm việc ở đâu? Trên người anh ta có đặc thù gì và số điện thoại là bao nhiêu? Bình thường tuyến đường anh ấy đi làm về là như thế nào? Lý Dung Dung trả lời từng câu hỏi của Hoàng Hào Kiệt. Đợi sau khi Hoàng Hào Kiệt có được các tư liệu đầy đủ rồi, nói với cô: – Lý phu nhân, bây giờ việc cô phải làm là lập tức về nhà kiên nhẫn chờ đợi. Ngoài ra phải giữ liên lạc, bất cứ lúc nào cũng đợi điện thoại thông báo của chúng tôi. Lý Dung Dung lại hỏi một lần nữa nỗi lo âu trong lòng: – Cảnh quan, khả năng chồng tôi còn sống là bao nhiêu? Anh ấy không phải đã chết rồi chứ? Vụ án là Hoàng Kiệt Hào đang làm, cho nên Đỗ Long vẫn không nói chuyện, hiện giờ hắn ở bên cạnh chen miệng nói: – Lý phu nhân, chồng của cô sẽ không có chuyện gì đâu, tôi cam đoan. Đỗ Long chỉ với thời gian hai ba ngày ngắn ngủi ở thành phố Song Môn đã lập nên danh tiếng tốt đẹp. Lý Dung Dung cuối cùng ôm lấy hy vọng rời khỏi đồn công an. Hoàng Hòa Kiệt kêu người lái xe đưa Lý Dung Dung về nhà, sau đó quay người hỏi Đỗ Long: – Anh vì sao lại tự tin như vậy? Tuy là loại sát thủ liên hoàn này không thể dễ dàng giết chết mục tiêu, nhưng nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì làm sao? Đỗ Long tràn đầy tự tin nói: – Đội trưởng Hoàng anh cứ yên tâm. Tôi có dự cảm, chúng ta rất nhanh thì sẽ phá được vụ án này. Hoàng Hào Kiệt không biết lòng tin của Đỗ Long từ đâu đến, anh ta vẫn chiếu theo thường lệ mở một cuộc họp phân tích tình tiết vụ án ở đồn cảnh sát. Ở trong phòng hội nghị, Hoàng Hào Kiệt mở ra một tấm bản đồ thành phố Song Môn trên bàn. Đem tuyến đường chồng của Lý Dung Dung Lưu Kiến Long đánh dấu trên bản đồ. Trên tấm bản đồ ngoài ra còn có tầm mười tuyến đường, tuyến đường mười bốn người trung niên liên tục mất tích lần cuối cùng có thể đi qua đều được thể hiện ra rõ ràng. Mọi người chen chúc nhìn kỹ tấm bàn đồ trên bàn, nhưng vẫn chẳng nhìn ra được đường nào. Mười bốn tuyến đường vốn dĩ là bao hàm toàn bộ các tuyến đường chủ yếu của thành phố Song Môn, lộn xộn giăng khắp nơi, thật sự chẳng có liên quan gì. Đỗ Long cũng đang xem, hắn đang xem bản đồ điện tử mà Nhạc Băng Phong gửi cho, tai vẫn nghe phân tích của Hoàng Kiệt Hào: – Nghi phạm lần này lựa chọn mục tiêu so với trước đây không đồng nhất. Trước đây gã lựa chọn mục tiêu cơ bản đều là đàn ông trung niên nhàn rỗi, ở nhà không có việc gì làm đi ra ngoài chơi. Lần này gã lựa chọn là một người dưới 40 tuổi, hơn nữa còn là người đang đi làm. Sự thay đổi củamục tiêu thường sẽ thể hiện điều gì. Chỉ cần chúng ta có thể phá giải điểm này, thì có thể càng tiếp cận gần hơn với nghi phạm. Mạnh Hạo nói: – Có thể đàn ông phù hợp với với điều kiện càng lúc càng ít rồi, gã chỉ còn cách hạ thấp yêu cầu, lựa chọn một người qua loa không đồng dạng. Thẩm Băng Băng nói: – Không thể nào. Một thành phố công nghiệp mấy chục vạn nhân khẩu để tìm một người đàn ông phát phì sau khi nghỉ việc quá đơn giản rồi, gần như có thể nói đầy đường đều có. Thúc đẩy gã thay đổi mục tiêu, nhất định là nguyên nhân khác. Hoàng Hào Kiệt cũng đồng ý quan điểm của Thẩm Băng Thanh, anh ta nói: – Chúng ta không thể nghĩ sự việcquá đơn giản. Được rồi, vấn đề này tạm thời để sau. Lưu Kiến Long vừa mất tích không lâu, chúng ta phải khẩn trương triển khai điều tra. Đỗ Long, nếu anh đã không chối từ chạy tới điều tra vụ án, vậy thì tôi cũng không khách khí rồi. Tôi tính chia nhau ra điều tra dọc theo bên đường và đi công ty xe buýt lấy băng ghi hình. Hai phương diện bắt tay vào làm, anh có ý kiến gì không? Đỗ Long nói: – Tôi đang tự hỏi… Lưu Kiến Long bình thường là ngồi xe bus đi làm, trên đường làm về thì mất tích. Cái này làm tôi nhớ lại một vụ án khác… Nhạc Băng Phong nhớ lại lúc trước chính mình và Bạch Nhạc Tiên bị bắt cóc, trên mặt không khỏi nóng lên. Đồng thời dường như cảm giác được vài tia mắt nhìn lại phía cô, Nhạc Băng Phong vội vàng cúi đầu xuống. Hoàng Hào Kiệt cũng là người có kinh nghiệm bản thân với vụ án kia, anh ta nói: – Cho nên tôi muốn phái người đi công ty xe buýt xem băng ghi hình.Lưu Kiến Long có thể là trên xe buýt bị người cưỡng ép đem xuống xe. Đỗ Long lắc đầu nói: – Tôi cảm thấy nghi phạm trong vụ án này và nghi phạm của vụ án kia có khác biệt rất lớn. Nghi phạm của vụ án kia là một sát thủ liên hoàn trải qua mấy chục năm giết người vô số, còn cái gã chúng ta bây giờ đối mặt này vẫn còn non nớt lắm. Gã không thể nào có gan bắt người trên xe buýt. Tôi nghi ngờ Lưu Kiến Long căn bản là cũng không có lên xe, hoặc là khi bị bắt cóc đã xuống xe. Bởi vì trước đây mười ba người mất tích trên cơ bản đều là vào thời điểm đi bộ mất tích. Hung thủ lại làm sao có thể bắt cóc bọn họ bặt vô âm tín chứ? Hoàng Kiệt Hào nói: – Đừng gây sự tò mò cho mọi người nữa, vụ án khẩn cấp. Anh có ý kiến gì, thì nói nhanh đi. Đỗ Long nói: – Tôi thì là nghĩ ra một biện pháp, đơn giản mà hiệu quả, đó là hỏi đường. Nếu là tôi thì sẽ theo dõi mục tiêu hai ba ngày, đã thăm dò thói quen cuộc sống của anh ta. Đợi đến ngày tôi chuẩn bị ra tay, tôi sẽ lái xe đến bên cạnh anh ta, hỏi anh ta một địa điểm đi như thế nào. Nếu địa điểm đó vừa ngay gần nhà đối phương, tôi có thể dễ dàng lừa anh ta lên xe. Lấy cớ là tôi mù đường, không phân biệt được phương hướng, mà đối phương có thể tiện đường ngồi xe, tính cảnh giác sẽ thấp rất nhiều. Mấy năm trước đã có người dùng chiêu hỏi đường này lừa không ít người đi cái gọi là thần y, đến chỗ chuyên gia công đường xử án ngồi nghe giảng bài. Dùng chiêu này bắt cóc người hiệu quả cũng không tệ. Hoàng Kiệt Hào nói: – Mặc dù cũng có khả năng, nhưng dù sao cũng chỉ là phỏng đoán. Chúng ta vẫn là đi hiện trường thực điều tra một chút rồi nói sau. Nhân dịp bây giờ các cửa hàng trên đường, chỗ tiệm bán báo các loại vẫn chưa đóng cửa kinh doanh. Mọi người tự mang ảnh của Lưu Kiến Long, dọc theo tuyến đường này hỏi thăm một chút. Đỗ Long, anh đi đến công ty xe buýt hay là… Đỗ Long nói – Tôi dẫn người đi dọc bên đường hỏi thăm một chút, mọi người phân công hành động. Hoàng Hào Kiệt không có dị nghị, cùng Đỗ Long dẫn người rời khỏi đồn công an. Mọi người nhanh chóng đi đến mục tiêu của mình. Tuy rằng cùng trong tổ chuyên án, nhưng mọi người vẫn là có một chút tâm lý phân cao thấp, hăm he xoắn tay áo muốn giành trước phá án. Nhưng xe cảnh sát vừa chạy khỏi đồn chưa xa, Đỗ Long đột nhiên nói với Thẩm Băng Thanh: – Tìm một chỗ không có máy quay để áp sát dừng xe. Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói: – Anh lại muốn giở trò quỷ gì đây? Đỗ Long nói: – Tôi muốn tìm chỗ đi tiểu. Nhạc Băng Phong bật cười, Thẩm Băng Thanh còn lâu mới tin lời Đỗ Long, Đỗ Long lúc này mới nói: – Tôi có nhiệm vụ khác, tối nay Băng Thanh cậu đưa bọn họ đi điều tra. Thẩm Băng Thanh nói: – Nhiệm vụ gì mà còn quan trọng hơn đi bắt sát thủ liên hoàn? Đỗ Long nói: – Đương nhiên là đi bắt cái tên muốn giết tôi… Cậu nói xem, có quan trọng không?