[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1326 : Bát tiên chỉ đường

Ngày đăng: 22:09 06/09/19

Đỗ Long trở lại thành phố Lỗ Tây sau vài ngày vùi đầu vào công việc, đem công việc tồn đọng bảy tám ngày nay ra xử lý, công việc một lần nữa đi vào quỹ đạo. Mọi chuyện nhìn như rất bình thường, nhưng Đỗ Long lại biết bão táp đang nổi lên, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn về phía hắn. Nổi lên càng lâu, sức mạnh của cơn bão sẽ càng lớn. Đỗ Long đối với bão táp sắp xảy ra vui mừng không sợ sệt. Mỗi ngày hắn đều làm việc này, về đến nhà hắn và Nhạc Băng Phong cùng nhau nghiên cứu tài liệu của Trương Văn Diệu. Nếu xem hưng phấn, hai người liền vừa quan sát vừa chơi trong phòng làm việc. Làm việc không quên giải trí, thời gian của Dỗ Long trôi qua rất nhanh. Hắn nhanh chóng đem đồ vật kia chia thành ba loại. Đầu tiên loại thứ nhất là bằng chứng tham nhũng của một số quan chức và lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước cũ. Những người này thủ đoạn tham ô nhận hối lộ phong phú, có trực tiếp ăn hoa hồng lấy tiền, có thu lấy nhã hối đấy, có kẻ lại kê hóa đơn thanh toán khống để kiếm tiền riêng. Cái này khẳng định câu, không làm thì không thể tưởng tượng được! Tham lam là trời sinh, người tốt cũng là do trời sinh, điểm này Đỗ Long không trốn thoát được. Loại thứ hai chính là vấn đề tác phong, cán bộ đa số đều là nam, một người đàn ông giỏi sẽ ngẫu nhiên nắm bắt thời cơ. Giống như Trương Văn Diệu loại này có lòng mà không có sức thì quả thật rất ít. Thực sự mà nói, loại đàn ông coi con gái đẹp như rác rưởi thì vô cùng hiếm, cho nên đưa chữ sắc sang một bên thì cán bộ cũng là một chồng một đống đấy. Hơn nữa thường thường sắc dụ và hối lộ lại liên kết chặt chẽ với nhau, sau lưng từng ông quan tham ngã xuống đều có bóng dáng một hoặc hai cô bồ. Khía cạnh này cũng rất phức tạp. Xem dữ liệu thu thập được từ Trương Văn Diệu, có cán bộ tham ô chỉ dùng hối lộ để nuôi dưỡng hai ba cô bồ nhỏ, cũng có người vui vẻ ngoại tình với đàn bà đã có chồng, ngoài ra còn có người có chút khẩu vị khá đặc thù đấy, chuyện đó thì khỏi nói. Các loại vấn đề khác Đỗ Long đều quy vào loại ba. Thực sự là các loại tham ô tham nhũng nhiều cách thức lắm, phải phân loại từng cái, nhiều như vậy Đỗ Long cũng không có thời gian rảnh như vậy. Theo tài liệu của Trương Văn Diệu thực sự quá rắc rối, trong thời gian mấy ngày Đỗ Long và Nhạc Băng Phong cũng mới chỉ sửa sang lại một phần nhỏ. Liên quan đến cấp tỉnh, cán bộ tham gia đã vượt quá hai mươi, còn có một đống lớn cán bộ cấp bậc nhỏ hơn, ngay cả số lượng Đỗ Long cũng không muốn đếm. Thông qua những bằng chứng này, Trương Văn Diệu dệt thành một mạng lưới lớn. Ông ta cũng giống như con nhện lớn giữa cái mạng nhện, bất kỳ điểm nút nào có động tĩnh, Trương Diệu lập tức sẽ biết ngay, và nhanh chóng phản ứng. Tài liệu nắm giữ càng ngày càng nhiều, sự khác biệt về cách đối phó với những điều này giữa Đỗ Long và Nhạc Băng có sự khác biệt càng lớn. Nhạc Băng Phong cảm thấy nên lập tức đem mấy thứ này giao cho Ủy ban Kỷ luật xử lý, Đỗ Long lại nhận thức vì cái mạng lưới năng lực quá lớn, tùy tiện đem những đồ vật này giao cho Ủy ban Kỷ luật không cẩn thận chuốc họa vào thân. Tốt nhất là cầm trước những đồ vật này, làm cho đối phương ném chuột sợ vỡ bình mà không dám làm bậy, thời điểm thích hợp đưa ra từng cái một đánh bại bọn chúng. Cuối cùng Đỗ Long dùng kế hoạch của hắn thuyết phục Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng kỳ thật bên trong ẩn nấp một suy nghĩ không an phận, một hacker nếu chịu an phận thì sẽ thật kì quái. Ngoài quan sát công việc kiếm tiền của các cán bộ cùng với các cuộc ngoại tình bên ngoài của họ, Đỗ Long còn có một nhiệm vụ đó là nghiên cứu bát tiên ngọc điệp thứ tám đã thu được. Hôm sau, Đỗ Long trở lại thành phố Lỗ Tây, Đỗ Long liền nhận được bưu kiện đưa tới. Vì Lư Hội Hân gửi ở Thượng Hải chỉ là giả danh, cho nên cũng không ai chú ý tới. Đỗ Long đến vậy là bát tiên ngọc điệp đã đủ tám khối, ít nhất về mặt hình vẽ là như vậy. Trong tay Đỗ Long đã có ba khối ngọc điệp thật, còn lại đều trộm lấy từ trí nhớ của Cổ Dật Phi hoặc Cơ Dã Diệu Tử. Còn một mảnh có hình ảnh Lã Động Tân là do Đỗ Long lấy được trong bản ‘Sách Vàng’ kia. Tám tư liệu ngọc điệp trong tay Nhạc Băng Phong đã biến thành các loại số liệu trong máy tính, như vậy thuận tiện cho so sánh và nghiên cứu. Câu đố liền biến thành trò chơi tình ái đầy hứng thú của Đỗ Long và Nhạc Băng Phong. Bát tiên ngọc điệp bày cùng một chỗ mà nói không có khác biệt gì lớn, phải tìm được điểm khác biệt bên trong. Hơi có chút khó khăn, trên thực tế từng cái ngọc điệp không giống nhau khi để ở hai chỗ bất kỳ. Một cái là vị tiên ở giữa mỗi tấm hình bát tiên không giống với các tấm khác, một cái là pháp bảo sau lưng bát tiên có vị trí khác. Qua quá trình kiên nhẫn so sánh, Đỗ Long cuối cùng cũng phát hiện quy luật biến hóa trong đó. Tám tiên nhân thực sự có thể xem là tám phương hướng, cũng chính là càn, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn, đoài. Pháp bảo của mỗi người cũng có thể tạm thời được coi là đại diện cho một hướng. Nếu sắp xếp bát tiên theo thứ tự từng cái mà nói..., Lý Thiết Quải phải là càn, Hán Chung Ly là khôn, Lã Động Tân là chấn... - Không sai... Nhạc Băng Phong sau khi sắp xếp vị trí nghi ngờ nói: - Nếu ngọc điệp này chỉ một hướng nào đó, thì manh mối chúng cung cấp chỉ cùng một chỗ. Bây giờ hướng này thực sự lung tung lộn xộn, thậm chí cả khối ngọc điệp toàn chỉ hai hướng nam bắc ngược nhau, nhất định cái này có vấn đề. Đỗ Long cười nói: - Nếu dễ dàng cho chúng ta tìm đáp án thì tốt rồi, có khả năng chúng ta suy luận trên cơ sở sai lầm, bát tiên ngọc điệp cũng không phải xếp hạng theo vị trí đó. Lúc đó tám đại cao thủ để bảo vệ nhà Vua trẻ mới thành lập bát tiên môn sau đó tự xưng là bát tiên, võ công mạnh nhất với thực lực lớn nhất kia không nhất thiết là Lý Thiết Quải. Bọn họ xếp thứ tự có lẽ là dựa theo thứ tự năm đó đã sắp xếp đấy, em thử đổi một chút xem. Nhạc Băng Phong nói: - Anh có biết sắp hàng tổ hợp trong toán học hay không? Tính xem có bao nhiêu tình huống, điều này đòi hỏi nhân lực, em cũng không có nhiều tinh lực như vậy. Đỗ Long cười nói: - Không phải là hơn mười triệu loại sắp hàng tổ hợp sao? Chút lòng thành... Nhạc Băng Phong giơ tay định đánh, Đỗ Long cười rồi nhảy ra, hắn nói: - Chờ anh một chút, anh gọi điện thoại hỏi chuyên gia một chút. Một lát sau Đỗ Long trở về, hắn nói: - Ok , năm đó xếp hàng thứ nhất đúng là Lã Động Tân! Ha ha, anh học nội công chính là Lã Thuần Dương nhất mạch, lợi hại không! Nhạc Băng Phong nói: - Lợi hại, đáng tiếc khối ngọc điệp duy nhất anh thiếu là của Lã Động Tân, sách của anh sẽ không vẽ sai phải không? Đỗ Long nói: - Chắc không sai, chúng ta thử xem rồi hãy nói. Nhạc Băng Phong nói: - Cho dù xác định một cái, vẫn còn có mấy trăm vạn loại sắp hàng tổ hợp, vị thứ hai là ai? Anh sẽ không tra được chỉ một người đúng không? Đỗ Long nói: - Vị thứ hai chính là Hà tiên cô, có thể vì cô là người phụ nữ duy nhất, cho nên tất cả mọi người nhường cho cô. Nhạc Băng Phong tiện tay lập vị trí, sau đó người thứ ba là Tào quốc cữu, thứ tư là Trương Quả lão... Lý Thiết Quải nhưng thật ra sắp xếp tới rồi chót nhất. - Sư tổ của Cổ Dật Phi hoá ra ở vị trí cuối cùng trong bát tiên. Đỗ Long đen tối mỉm cười. Nhạc Băng Phong điều chỉnh xếp hạng bát tiên xong liền chiếu phương vị mà sắp xếp. Vốn đang phương hướng ngổn ngang trăm mối, nhưng hiện tại khi đại diện phương vị của tám người kia và pháp bảo của họ nhất nhất đối ứng, chỉ hướng rõ ràng, sau khi bài bố chỉnh tề bỗng nhiên đều chỉ hướng vòng tròn trung tâm. Bí mật của ngọc điệp bị phá giải một phần, nhưng cái vòng tròn trung tâm này ở đâu? Ở thành Nam Kinh hay là một nơi nào đó ở Thái Bình Thiên Quốc năm đó? Không có nhiều manh mối hơn, mục đích giải đố của Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đi vào ngõ cụt.