[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 480 : Khống chế
Ngày đăng: 06:21 21/03/20
Đỗ Long bị đưa về Cục Công an, không có người nào làm khó hắn, ngay cả khi hắn mang theo đồ này nọ đều không bị lấy đi hoặc là mở ra tra xét.
Đỗ Long bị tống đến Cục Công an không lâu, thì Lâm Kiến Chiêu của tổ trọng án đem hai người mặt mũi bầm dập xuất hiện, bọn họ đúng là mật thám mặc thường phục tên Trần Thanh Minh và Lý Dật Duệ đã từng bị Đỗ Long chộp cơ hội đánh thành người ngợm không còn biết gì.
Đỗ Long liếc bọn họ một cái, gác hai chân lên trên bàn vẫn không thèm bỏ xuống. Lâm Kiến Chiêu mặt trầm xuống, mà Trần Thanh Minh cũng vậy, bọn họ càng lại là kẻ thù của nhau, gặp nhau hai mắt cứ nóng bừng bừng.
Lâm Kiến Chiêu đem văn kiện để xuống bàn, nói:
- Đỗ Long, mong cậu có thái độ đàng hoàng, hãy bỏ chân xuống, thân là cảnh sát, cậu mọi lúc phải biết giữ hình tượng.
Đỗ Long không vì những chuyện nhỏ nhặt quấy rối với bọn họ, Đỗ Long bỏ chân xuống, vẫn mang bộ dạng thờ ơ, nói:
- Mời báo tên, chức vụ, tôi ở trong này rốt cuộc là chịu thẩm vấn hay nói chuyện? Các anh muốn tôi phối hợp, rốt cuộc muốn tôi phối hợp gì đây?
Lâm Kiến Chiêu nói:
- Cậu đừng vội, những thứ này sẽ nói ngay với cậu thôi… Tôi là Đội trưởng đội hình sự số 2 thành phố Thụy Bảo Lâm Kiến Chiêu, hai vị này chắc cậu vẫn còn nhớ chứ? Cũng không cần tôi giới thiệu, Đỗ Long, chúng ta quang minh chính đại không cần tới nói tiếng lóng, tối nay nhà của Phó cục trưởng Thạch bị người đột nhập, một số văn kiện quan trọng bị cướp đi, chúng tôi nghi ngờ cậu sai người gây ra, tên kia là ai? Đồ hiện giờ ở đâu?
Trên mặt Đỗ Long lộ vẻ kinh ngạc, hắn nói:
- Có người đột nhập nhà của Phó Cục trưởng Thạch sao? Việc này không liên quan đến chuyện của tôi, các anh dựa vào cái gì đổ lên mình người tôi chứ?
Lâm Kiến Chiêu vỗ bàn một cái, quát:
- Ngoài cậu ra còn ai vào đây? Toàn thành phố chỉ có cậu còn bám lấy vụ án kia không buông, trừ cậu ra còn ai dám sai người đột nhập nhà Phó Cục trưởng Thạch đoạt lấy chứng cứ?
Đỗ Long chợt vỗ bàn một cái, âm thanh vang dội gấp mười lần của Lâm Kiến Chiêu. Lâm Kiến Chiêu bọn họ đều bị hoảng, theo phản xạ giơ tay sờ soạng bên hông, bị Đỗ Long nhìn thấy, hắn buông lời châm chọc:
- Đập bàn ai mà không biết, âm thanh càng lớn càng chứng minh bản thân mình thiếu tự tin. Tôi bình thường không phải là người hại dân hại nước, Đội trưởng Lâm cái này đối với tôi chẳng có tác dụng gì, các vị tới tìm tôi nói chuyện, chúng ta có quan hệ bình đẳng, tôi thấy chúng ta phải bình tâm hòa nhã mà tán gẫu về nội dụng thật sự.
Lâm Kiến Chiêu cảm thấy Đỗ Long là một tay khó chơi, tiểu tử này đúng là không sợ trời không sợ đất, chiếm được chút lý lẽ thì dám kéo cả Hoàng đế xuống ngựa, chúa ơi!
- Mời cậu trả lời vấn đề của tôi!
Lâm Kiến Chiêu không muốn bị Đỗ Long cướp thế chủ động, gã làm mặt lạnh tiếp tục truy hỏi.
Đỗ Long cười nhạt, nói:
- Gặp chuyện bất bình thì mọi người truy xét, chúng ta là quốc gia Hoa Hạ tôn trọng tinh thần hiệp nghĩa. Dù mặt ngoài mọi người không nói, trên thực tế âm thầm muốn túm lấy cả đám súc sinh của Thạch Vũ Hiên, Đội trưởng Lâm anh dựa vào đâu nhận định rằng chỉ có tôi bám lấy không buông vụ án kia chứ? Đúng rồi, Đội trưởng Lâm cũng hiểu đó là một vụ án sao? Đội hình sự kia sao không lập án điều tra? Chẳng lẽ vụ án bắt cóc, cưỡng dâm trong mắt anh Lâm còn chưa đủ tư cách sao?
Lâm Kiến Chiêu cảm thấy Đỗ Long chính là một con cá chạch, chẳng những từ chối không còn manh giáp, mà còn châm biếm đội hình sự bọn họ, thật không biết nói ra làm sao.
Lâm Kiến Chiêu bọn họ có cách đối phó với đủ loại phạm nhân, nhưng Đỗ Long không phải là phạm nhân, hậu đài của hắn rất cứng rắn, không ai dám xuống tay với hắn, hắn còn tinh thông những cách thức mà cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, ngay cả Lâm Kiến Chiêu, một tay già đời như vậy cũng có lúc bó tay vô điều kiện.
Nhưng Đỗ Long tiếp tục nói:
- Xem ra trong nhà Phó Cục trưởng Thạch chẳng phải là văn kiện gì, mà là chứng cứ mấu chốt vụ án Cổ Ngọc Vân. Mục địch duy nhất đối phương cướp đi chứng cớ chính là giải oan cho Cổ Ngọc Vân, điểm này ngược lại nhất trí với suy nghĩ của tôi, nếu dựa theo kế hoạch của tôi, cầm được chứng cứ phải tới báo cáo Cục trưởng Lý, tuy nhiên người kia không nghĩ như vậy. Có lẽ đội trưởng Lâm hay là Phó Cục trưởng Thạch hẳn là lo lắng rằng hắn lập tức đem những chứng cứ kia in thành trăm bản rồi phát ra nhiều nơi, thậm chí truyền trên Internet… Bất kể là như thế nào, cũng khiến các vị bận rộn rồi, còn lãng phí thời gian với tôi… Vậy đúng là đầu đuôi lẫn lộn rồi…
Thật sự không thể tiếp tục hỏi được nữa, Lâm Kiến Chiêu bất đắc dĩ nói với tụi Trần Thanh Minh:
- Các cậu ở lại cùng nói chuyện với Đồn trưởng Đỗ, tôi đi ra ngoài một chút.
Sau khi nghe xong Lâm Kiến Chiêu báo cáo, Thạch Khắc Phong chỉ nói nhẹ:
- Ta đã biết…
Sau đó liền cúp điện thoại, Thạch Khắc Phong suy nghĩ một chút, rốt cuộc cảm thấy việc này nằm ngoài tầm khống chế của mình, y thở dài thật sâu, quyết định gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng, có lẽ chỉ có cô ấy mới có khả năng xoay chuyển tình thế, tìm Lý Tùng Lâm không bằng trực tiếp tìm cô.
Nghiêm túc mà nói Thạch Khắc Phong và Đường Lệ Phượng có quan hệ thân thích, tuy giữa hai người ít lui tới, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào, cùng lắm thì lấy Thạch Vũ Hiên làm đề tài tán gẫu đôi lời, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho Đường Lệ Phượng khiến cô không khỏi kinh ngạc, cô lập tức đoán được vì sao.
- Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì?
Sau khi nhận điện thoại Đường Lệ Phượng liền hỏi.
- Tôi…. nó không có việc gì.
Thạch Khắc Phong hàm hồ nói:
- Chẳng qua nó có phiền toái, là phiền toái lớn…
Trong điện thoại, Thạch Khắc Phong thuật lại vụ án Cổ Ngọc Vân cho Đường Lệ Phương nghe, chẳng qua là y dựa trên nguyên tắc tránh nặng tìm nhẹ, nói Thạch Vũ Hiên và Cổ Ngọc Vân có quan hệ yêu đương. Bị giam cầm phi pháp ba ngày trong miệng y biến thành ba ngày tôi tình anh nguyện, sau đó vì không rõ nguyên nhân, Cổ Ngọc Vân đột nhiên cắn ngược lại một cái, nói Thạch Vũ Hiên cưỡng gian cô…vv, sau này chân tướng rõ ràng, Cổ Ngọc Vân xấu hổ mà tự sát, cha mẹ cô ta giằng co không buông, không ngừng kiện lên cấp trên nói con gái của họ bị Thạch Vũ Hiên bắt cóc, cưỡng dâm rồi hãm hại đến bức tử…
Đường Lệ Phượng không phải kẻ ngu ngốc, cô đã từng nhge nói qua vụ án này, lại không ngờ người được gọi là Kim Thiếu gia lại chính là cháu ngoại cô ta. Được nghe Thạch Khắc Phong kể lại sơ lược, Đường Lệ Phương phẫn nộ:
- Phó Cục trưởng Thạch, các anh công tác như thế nào vậy? Nếu thật là vu cáo, các anh sẽ không điều tra ra sao? Tôi không muốn tiếp tục nghe thêm bất kỳ lời nói dối nào nữa!
Thạch Khắc Phong đành phải đem toàn bộ chân tướng nói với Đượng Lệ Phượng, y vẫn nhiều lần cường điệu Thạch Vũ Hiên trong sạch, bị người khác mê hoặc, những người mê gã hiện giờ vẫn còn nhốt ở trại giam, y lại không nói nếu không có sự kiên trì của Đỗ Long, những người kia làm sao có thể bị bắt được?
Đường Lệ Phượng tuy cảm thấy lời nói của Thạch Khắc Phong vẫn còn có chút che giấu cho Thạch Vũ Hiên, tuy nhiên cô ta cũng yêu thương Thạch Vũ Hiên, do vậy cũng không tiếp tục truy đuổi sâu hơn nữa. Cô bắt đầu hỏi tình trạng trước mắt, nghe nói có người đột nhập nhà Thạch Khắc Phong, đâm xuyên qua tay y một lỗ, lấy tất cả chứng cứ đi. Đường Lệ Phượng bắt đầu cảm nhận được tính quan trọng của sự việc.
- Trong tay đối phương rốt cuộc có bao nhiêu chứng cứ bất lợi cho Tiểu Hiên chính?
Đường Lệ Phương truy hỏi:
- Có chứng cứ trực tiếp nhằm vào Tiểu Hiên hay không?
Thạch Khắc Phong nói:
- Không có, bao gồm cả báo cáo kiểm tra của bệnh viện trong đó, không có chứng cứ nào chứng minh Tiểu Hiên tham dự cưỡng gian, nó nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến vụ bắt cóc. Tuy nhiên chuyện giữa nam nữ tuổi trẻ khó nói lắm, người khác nói bắt cóc, chưa chắc sẽ thật là bắt cóc đâu…
Đường Lệ Phượng thở dài, nói:
- Được, tôi đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi, trước khi gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý, tôi trước tiên gọi điện thoại cho Tiểu Hiên … Anh lập tức đi Cục Công an, nghĩ cách khống chế cục diện, đừng để ảnh hưởng quá rộng