[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 499 : Hổ Sơn Hành

Ngày đăng: 06:21 21/03/20

Triệu Ngọc Hoa ngồi buồn thiu dưới lầu một của trung tâm giải trí để uống rượu, có mấy cô bé lại gần muốn kiếm thêm một khoản thu nhập nhưng đều bị gã đuổi đi. So với Tô Linh Vân thì những người phụ nữ này quả thực chính là quá xấu xí, lúc bình thường Triệu Ngọc Hoa có lẽ còn có chút hứng thú, nhưng hôm nay gã hoàn toàn không có tâm tình để chơi bời gái gú. Một tên vệ sĩ của gã đi tới, nói với gã: - Ông chủ, tôi đã tìm được một người, hắn nói hắn chính là đại ca của đám du côn ở gần đây, xem ra cũng có chút thực lực. Đó là một người đàn ông cao lớn khôi ngô, tên này nhếch miệng cười ha ha nói: - Cậu chủ xem như tìm đúng người rồi, đừng nói chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, chỉ cần trả đủ tiền thì ngay cả chủ tịch quận chúng tôi cũng dám chụp bao bố rồi đánh cho chết khiếp! Triệu Ngọc Hoa thấy bộ dạng của người nọ, tinh thần đang hậm hực không khỏi chấn động, gã cầm lấy di động, mở ra một tấm hình, sau đó nói với người kia: - Chính là tên khốn này, hiện tại hắn đang ở lầu trên. Bọn mày nghĩ cách đợi lúc hắn rời đi rồi chặn xe của hắn lại, sau đó đập nát cái xe đó ra, rồi đánh gãy hai chân của hắn. Phụ nữ bệnh cạnh hắn đều là của tao, mày không thể đụng vào, chỉ cần làm xong chuyện này, tao trả cho mày một trăm ngàn. Người nọ cười nói: - Chuyện nhỏ, chúng tôi sẽ làm gọn gàng sạch sẽ, đảm bảo hắn sẽ bị đánh đến không hiểu vì sao… Người nọ nhận lấy di động rồi nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong điện thoại di động là một cảnh sát đeo kính râm nhìn có chút quen mắt. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, lưng của tên này lập tức đổ đầy mồ hôi, gã vội vàng trả lại di động cho Triệu Ngọc Hoa, nói: - Là anh ta sao! Việc này tôi không làm được, cậu chủ nên tự mình mời người khác giỏi hơn đi! Triệu Ngọc Hoa sửng sốt, gã nói: - Mày rất sợ hắn phải không? Hắn từng bắt mày hả? Đây không phải là vừa vặn báo thù hay sao? Người nọ cười gượng nói: - Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi. Cảnh sát Đỗ là danh nhân của thành phố Ngọc Minh này. Năm đó Tang Bưu lợi hại như thế, phái mấy chục người đi đánh hắn, cuối cùng đều bị hắn một hơi đánh ngã mười mấy người, sau đó Tang Bưu còn rơi vào kết cục bị bắn chết. Lão đại của bọn tôi là Chu mặt rỗ, tung hoành ở thành phố Ngọc Minh này đã hơn vài chục năm cũng bị cảnh sát Đỗ ăn mất, tôi dám cá là toàn bộ thành phố Ngọc Minh này, các anh không thể tìm ra tên côn đồ nào dám động tới cảnh sát Đỗ đâu. Không tin các anh có thể thử, tôi cũng không dám gánh vác rủi ro này, cho dù các anh có cho tôi mười triệu thì tôi cũng không làm. Sau khi người nọ nói xong thì liền xoay người bỏ chạy, giống như Triệu Ngọc Hoa sẽ mang đến xui xẻo cho gã vậy, không thể ngờ rằng mới hơn nửa phút trước đây thôi, gã còn xem Triệu Ngọc Hoa như một mỏ vàng, thế giới này thay đổi thật là nhanh mà. Triệu Ngọc Hoa lần đầu ý thức được cái gã cảnh sát nho nhỏ thoạt nhìn chẳng ra sao kia hóa ra cũng rất có thực lực đấy, trong lòng ý niệm vừa chuyển, gã liền gọi điện cho một người bạn, nhờ bạn gã tìm trong các mối quan hệ ở thành phố Ngọc Minh này xem. Nếu như xã hội đen không dám đụng vào Đỗ Long, vậy thì thử xem chính quyền có làm được hay không, gã cũng không tin là không thể chỉnh cho một tên cảnh sát nho nhỏ ra bã! Triệu Ngọc Hoa không biết Đỗ Long chính là Chu Dịch Thăng từng lừa gã, bằng không thì gã chắc chắn còn muốn nghiền xương Đỗ Long ra thành tro, mà không phải giống như bây giờ, chỉ cần đánh cho một trận coi như xong việc. Sở dĩ Triệu Ngọc Hoa chướng mắt với Đỗ Long là bởi vì có một lần gã xem trộm tin nhắn trong điện thoại của Tô Linh Vân, phát hiện quan hệ giữa Tô Linh Vân và Đỗ Long thế mà vượt ra khỏi phạm trù tình bạn thông thường. Lúc hắn chất vấn Tô Linh Vân thì làm lộ ra hành vi đê tiện xem trộm điện thoại của con gái người ta. Tô Linh Vân cãi nhau ầm ĩ với gã một trận, sau đó càng trở nên lạnh nhạt với gã. Triệu Ngọc Hoa không những không tự kiểm điểm bản thân, ngược lại, gã còn xem Đỗ Long như cái gai trong mắt. Lần này gã vốn không muốn đến thành phố Ngọc Minh, nhưng cuối cùng lại theo đến cũng là bởi vì gã lo Tô Linh Vân và Đỗ Long sau khi gặp mặt sẽ xảy ra chuyện. Kết quả là Tô Linh Vân vừa tới thành phố Ngọc Minh thì ngay lập tức đã đi gặp Đỗ Long, Triệu Ngọc Hoa lúc đó tức giận vô cùng, liền chạy ra trêu chọc Đỗ Long, cuối cùng mới chuốc lấy thảm bại mà lui, vì thế nên Triệu Ngọc Hoa tự nhiên càng thêm hận Đỗ Long rồi. Chỉ một lúc sau, bạn gã gọi điện lại, Triệu Ngọc Hoa hỏi: - Sao rồi? Bạn của cậu có đáp ứng ra tay sửa trị tiểu tử kia chứ? Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: - Tổng giám đốc Triệu, việc này hơi khó làm, Đỗ Long kia không phải người bình thường, cảnh sát thành phố Ngọc Minh không ai là không biết hắn. Cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Minh có quan hệ rất tốt với hắn, trưởng phòng công an quận Bạch Hoa cũng là cấp trên cũ của hắn. Trước kia có người muốn chỉnh hắn, kết quả lại là tự mình chỉnh mình rất thảm. Nghe nói ở trên tỉnh còn có người bao che cho hắn, người như vậy bên dưới này không ai dám dây vào. Tổng giám đốc Triệu, nếu có thể thì anh hãy nghĩ biện pháp khác đi? - Tôi hiểu rồi, đã làm phiên cậu. Triệu Ngọc Hoa tức giận ngắt điện thoại. Quả nhiên là không có đường xoay xở mà, không ngờ với thân phận là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nguyên, có thể nói gã là người có thủ đoạn thông thiên, nhưng lại rõ ràng không thể làm gì một tên cảnh sát quèn! Điều này… quả nhiên là không có thiên lý mà! Triệu Ngọc Hoa trong cơn buồn bực uống đến say mèm. Lúc này, Đỗ Long đang cùng đám chị em Tô Linh Vân nói chuyện rất xôm tụ, bốn người đều rất nhanh trải qua một buổi tối vui vẻ. Ngày 7 tháng 6, dưới sự chú ý của nhân dân cả nước, kỳ thì đại học bắt đầu diễn ra. Sáng sớm hôm đó, Đỗ Long lái xe đưa Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân và Bạch Nhạc Tiên đến Kim Điện chơi một chuyến. Kim Điện là một cung điện đúc bằng đồng lớn nhất và cao nhất được bảo tồn hoàn hảo nhất trên cả đất nước. Lúc trước, tên đại Hán gian Ngô Tam Quế chính là ở tại nơi này tuyên thệ trước khi xuất quân bắc phạt, bên trong Kim Điện hiện vẫn còn trưng bày trường đao của Ngô Tam Quế khi xưa. So với những thanh đao mà đám võ tướng sử dụng thường được thấy trên TV thì thanh đao này của Ngô Tam Quế có thể xem như thua chị kém em, thế nhưng đây mới thực sự là một thanh chiến đao, nó từng ở trong tay của Ngô Tam Quế giết chết vô số kẻ thù… Buổi chiều, Mã Quang Minh cuối cùng cũng gọi điện thoại đến, Đỗ Long rơi vào đường cùng đành phải tạm biệt ba người đẹp, tự mình lái xe đến báo cáo. Tại cửa nhà khách của châu Đức Hồng, Đỗ Long vừa mới xuống xe thì ngay lập tức nhìn thấy một mỹ nữ mang theo vẻ mặt u buồn đi từ bên trong nhà khách ra. Đỗ Long không ngờ có thể tại đây nhìn thấy cô, lúc hai người đi tới trước mặt nhau, Đỗ Long liền cảm thấy hoa mắt, cứng họng. Từ bên trong nhà khách đi ra chính là bí thư thành ủy thành phố Thụy Bảo – Đường Lệ Phượng. Cô vừa mới đến thành phố Ngọc Minh, lúc này là muốn đi ra ngoài mua đồ, không ngờ lại không hẹn mà gặp được Đỗ Long tại đây. Đường Lệ Phượng thật ra không chú ý tới Đỗ Long, cô đang muốn lách qua Đỗ Long thì Đỗ Long lại cười ha ha nói: - Bí thư Đường, ngài… sao lại tới thành phố Ngọc Mình này rồi? Đỗ Long quả thực muốn tránh mặt Đường Lệ Phượng, nhưng nếu làm như vậy thì lại giống như hắn là kẻ phạm tội. Hắn cũng muốn biết mọi chuyện đã phát triển đến mức độ nào, bởi vậy nên dưới tình huống đột nhiện nhìn thấy Đường Lệ Phượng thì hắn không kìm nổi liền tiến đến gần cô. Đường Lệ Phượng sau cùng cũng chú ý tới Đỗ Long, cô không nhận thức hắn nên liền hỏi lại một cách nghi hoặc: - Anh biết tôi hả? Đỗ Long “Ah” một tiếng, nói: - Bí thư Đường, tôi là cảnh sát của thành phố Thụy Bảo, trước đây tôi là từ thành phố Ngọc Minh này được điều qua, hơn nữa tôi còn quen với bí thư Mã của châu Đức Hồng, cho nên lần này ông ta mới kéo tôi tới đây. Không ngờ bí thư Đường cũng tới thành phố Ngọc Minh, ngài cũng tới tham gia hội nghị thu hút đầu tư kia phải không? Đường Lệ Phượng gật gật đầu, cố cũng chẳng muốn tìm hiểu về quan hệ nhân mạch phức tạp của Đỗ Long, cô nói: - À, hóa ra là như vậy, đúng là tôi cũng tới đây tham gia hội nghị thu hút đầu tư, hiện tôi còn phải đi mua một số thứ. Đỗ Long ân cần nói: - Bí thư Đường, thành phố Ngọc Minh này tôi rất quen thuộc, ngài muốn mua cái gì tôi sẽ dẫn ngài đi, trị an ở thành phố Ngọc Minh không tốt lắm, mang trang sức trên người giống như ngài đi trên đường có thể không được an toàn, hãy để tôi đi cùng ngài. Trên cổ tay Đường Lệ Phượng có đeo một cái vòng vàng, trên cổ cũng có một chiếc vòng vàng khác to bằng ngón út. Đây là đồ cưới do mẹ cô để lại, bình thường đều đeo trên người, vừa rồi do có chút vội vàng nên đã quên tháo ra. Đường Lệ Phượng do dự một lúc, nói: - Được rồi… Tuy nhiên… Tôi muốn kiểm tra thẻ công tác của anh trước…