[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 539 : Mạo hiểm vượt qua cửa ải

Ngày đăng: 06:22 21/03/20

Đỗ Long nói: - Có thể là cô quá mệt rồi? Nếu không để tôi bắt mạch cho cô? Đường Lệ Phượng gật đầu nói: - Cậu thử xem đi. Đỗ Long đặt tay của Đường Lệ Phượng lên bàn, hắn ngồi đối diện với cô, giơ tay phải ra bắt mạch cho Đường Lệ Phượng. Lúc Đỗ Long làm bộ ra vẻ bắt mạch cho Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng hít nhẹ vào, cố muốn ngửi thấy mùi trên cơ thể của Đỗ Long. Dùng cách này có thể biết rõ Đỗ Long có phải là người bịt mặt kia không, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn hơi xa một chút, Đường Lệ phượng không có cách nào có thể ngửi thấy. Đỗ Long rất nhanh chóng buông tay, thành thực nói: - Bí thư Đường, cô gần đây gặp phải việc gì phiền lòng rồi, khiến tích tụ khí huyết ở gan, từ đó dẫn đến khí huyết không lưu thông, tình trạng này ngoài mát xa không có cách nào giải quyết được. Cô đầu tiên phải mở rộng lòng, sau đó tìm một bác sĩ trung y uống thuốc kết hợp với ăn uống, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt ngay. Đường Lệ Phượng nói: - Cậu thật sự có bản lĩnh, tôi gần đây thật sự có gặp một số việc phiền lòng, cậu còn nhớ Thạch Vũ Hiên không? Nó là cháu ngoại của tôi. Đỗ Long rất bình tĩnh nói: - Tôi nhớ, đương nhiên là vẫn còn nhớ chứ, Thạch Vũ Hiên đã bị tuyên phạt rồi, bí thư Đường không bao che cho nó, tôi rất khâm phục tính công chính liêm minh của bí thư Đường. Đường Lệ Phượng lắc đầu nói: - Không, cậu nhầm rồi, tôi vẫn luôn bao che cho nó, điều này là bởi vì từ trước đến giờ tôi vẫn luôn coi nó là con mình, không ngờ… Nó lại sớm sa đọa trở thành tội phạm… Đỗ Long chưa muốn nói thêm điều gì, bởi vì hắn nói ra sẽ không thích hợp, đều sẽ dẫn đến sự hoài nghi, không nói gì mới là một lựa chọn tốt. Đường Lệ Phượng tiếp tục nói: - Lúc trước khi cậu tiếp nhận vụ án này, nhà phó cục trưởng Thạch bị một người bịt mặt đột nhập, phó cục trưởng Thạch vẫn luôn nghi ngờ người bịt mặt đó chính là cậu… Đường Lệ Phượng nhìn chằm chằm vào Đỗ Long, Đỗ Long sớm đã chuẩn bị tinh thần từ trước, vì vậy hắn rất điềm đạm nói: - Ông ấy nhầm rồi, tôi thật sự không phải. Đường Lệ Phượng nói: - Tôi có thể bỏ mắt kính của cậu ra xem được không? Đỗ Long thở dài, rồi tự mình bỏ kính râm xuống, sau đó bình tĩnh nhìn Đường Lệ Phượng nói: - Phó cục trưởng Thạch nếu nghi ngờ tôi, có thể trực tiếp bắt tôi đi thẩm vấn, tại sao lại phải nhờ bí thư Đường đích thân ra tay vậy? Đường Lệ Phượng thấy mắt trái của Đỗ Long, màu xám đồng tử chiếm lấy nửa mắt, tỉ lệ rất lớn, hơn nữa không chút thần sắc gì, khiến những hoài nghi trong lòng Đường Lệ Phượng đột nhiên tan biến, cô vô cùng xúc động nói: - Bởi vì… bởi vì tôi cũng đã gặp tên áo đen bịt mặt đó, Đỗ Long, xin lỗi, tôi không nên hoài nghi cậu, cậu là người tốt, mà tên bịt mặt kia là một thằng khốn không hơn không kém! Cậu và hắn thực sự không phải là cùng một người. Đỗ Long thở dài đeo kính mắt lại, tự giễu mình: - Thật không ngờ, tôi bị người khác đánh hỏng mắt, nhưng lại có thể giúp tôi chứng minh sự trong sạch của mình, bí thư Đường bây giờ đã tin tôi chưa? Đường Lệ Phượng gật đầu nói, thành khẩn nói: - Đỗ Long, rất xin lỗi, tôi quá đa nghi, đều là tôi không tốt… Đỗ Long cười nói: - Không có gì, bí thư Đường tin tôi là tốt rồi, bí thư Đường, tên bịt mặt đó đã làm hại cô chưa? Cô bởi vì quá sợ hắn nên trong lòng mới lo lắng, giấc ngủ mới bất an phải không? Đường Lệ Phượng vội che dấu nói: - Có làm hại gì đâu, nhưng nửa đêm hắn ta đột nhiên xuất hiện, thì cũng khiến tôi sợ chết khiếp… Đỗ Long, dáng người hắn thật sự rất giống cậu, xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ cậu. Đỗ Long cười nói: - Bí thư Đường, cô đã nói xin lỗi rất nhiều rồi, đừng nói thêm nữa được không, chỉ cần có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, bí thư Đường nếu có phải lột da róc tủy của tôi để kiểm tra tôi cũng chấp nhận, huống chi chỉ có bỏ mắt kính xuống… Đường Lệ Phượng hé môi cười, đây là nụ cười đầu tiên của cô từ khi cô tới xã Mãnh Tú, nụ cười đó chẳng khác nào như hoa mẫu đơn nở rộ, hình ảnh đó lập tức khiến Đỗ Long ngây người ra. - Cậu thật sự cái gì cũng đồng ý sao? Đường Lệ Phượng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi. Đỗ Long gật đầu ngây ngô, Đường Lệ Phượng nói: - Vậy tốt, cậu nhắm mắt lại không được nhúc nhích đó… Đỗ Long như bị hút mất hồn nhắm mắt lại, rồi chu cái miệng lên, Đường Lệ Phượng nhìn thật sự dở khóc dở cười, anh chàng này muốn nghĩ đi đâu vậy! Cô nghiêng người về phía trước, rướn đầu về phía cổ Đỗ Long hít hít, nhưng cô chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi lạ lẫm, mặc dù không khó ngửi lắm, nhưng cái mùi này thật sự không phải là cái mùi của người bịt mặt kia. Đỗ Long nghe thấy tiếng đẩy ghế đi ra ngoài, hắn mở mắt, kinh ngạc nói: - Bí thư Đường, cô đi đâu vậy? Đường Lệ Phượng quay đầu lại cười nói: - Tôi muốn đi thị sát xung quanh xã Mãnh Tú một vòng, cậu có đi không? Đỗ Long nói: - Đi, sao lại không đi chứ? Nhưng sức khỏe của bí thư Đường… Đường Lệ Phượng cười nói: - Sau khi giải tỏa được khúc mắc cảm thấy tốt hơn rồi, một chút công việc này không làm khó được tôi. Đỗ Long, cậu có thể giúp tôi một việc được không? - Có thể giúp đỡ bí thư là vinh hạnh của tôi, bí thư Đường muốn tôi làm gì? Đường Lệ Phượng nói: - Giúp tôi âm thầm điều tra người bịt mặt kia, nghe nói cậu là cao thủ số một trong đội hình sự của thành phố Ngọc Minh, việc này cũng không thể làm khó được cậu đúng không? Tôi cũng không ra hạn thời gian cho cậu, cậu bớt chút thời gian rỗi điều tra một chút, đây là thỉnh cầu riêng của tôi, cũng mong cậu ra sức giữ bí mật. Đỗ Long nói: - Nếu lúc đó giao cho tôi toàn quyền phụ trách, thì tám mươi phần trăm tôi có thể nắm chắc, nhưng bây giờ thì hơi khó khăn, nhưng bí thư Đường cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng điều tra. Đường Lệ Phượng an ủi nói: - Vậy tốt rồi… chúng ta đi. Lúc Đường Lệ Phượng một mình gặp Đỗ Long, mọi người đều có chút lo lắng thay Đỗ Long, nhưng trong họa có phúc, lúc nhìn thấy hai người cười cười nói nói từ trong phòng họp đi ra ngoài, mọi người đều không dám tin vào mắt mình nữa, kính mắt quẳng đầy xuống đất. Bất kể như thế nào, tâm trạng của bí thư Đường cũng đã vui trở lại, mọi người đều thở ra nhẹ nhàng, Lưu Á Đan giơ ngón tay cái với Đỗ Long: cậu cừ thật đó! Cùng với đoàn người, Đường Lệ Phượng đi thị sát một chút về tình hình xã Mãnh Tú, hơn nữa ở vùng đất này sắp xây dựng phát triển thành một vùng đất bằng phẳng, Đường Lệ Phượng tỉ mỉ hỏi han về rất nhiều vấn đề. Đoàn người của Đường Lệ Phượng đến hơn hai giờ chiều mới rời khỏi xã Mãnh Tú, cô ăn phần ăn ở nhà ăn của ủy ban xã, Đỗ Long cũng không đặc biệt xuống bếp vì cô làm cơm, cơ hội vẫn còn để sau rồi tính. Đoàn người của Đường Lệ Phượng đi được không bao lâu thì bí thư chi bộ và trưởng thôn Sa Câu cùng đến tìm Đỗ Long, Bạch Kỳ Hi nói: - Đồn trưởng Đỗ, chúng tôi nghe nói các bí thư chi bộ và trưởng thôn khác nói… cậu đã thay mặt cho nhà đầu tư nói chuyện với bọn họ, đồn trưởng Đỗ tại sao lại không tìm chúng tôi? Đỗ Long nhún vai nói: - Tôi gọi điện thoại cho các cán bộ thôn của các anh, đáng tiếc người nhận điện thoại vừa nghe thấy điện thoại của tôi, không nói những điều lung tung nhục mạ trong điện thoại thì cũng cúp máy ngay. Hơn nữa vì việc chống buôn lậu, thôn Sa Câu đã có không ít người uy hiếp đòi mạng tôi, tôi làm sao còn dám đi tìm các anh nữa. Bạch Trung Hành chính là con của Bạch Kỳ Hi, Bạch Kỳ Hi biết rất rõ lần trước Đỗ Long đến thôn Sa Câu được tiếp đãi những cái gì, lão nói: - Thằng nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay mặt Trung Hành nói lời xin lỗi tới đồn trưởng Đỗ. Đồn trưởng Đỗ, anh cũng thấy rồi đó, bí thư Đường cũng đã có chỉ thị, thôn Sa Câu chúng tôi cũng không thể ngáng chân mọi người đúng không?