[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 612 : Người lưu lạc phương xa
Ngày đăng: 06:24 21/03/20
Vương Chính Liên nhìn thấy Đỗ Long hơi đắc ý, nói:
- Tài liệu không bị tiết lộ ra ngoài, đúng là may mắn, Đỗ Long, hôm nay may nhờ có cậu...
Đỗ Long cười nói:
- Đối với cháu đây chỉ là chuyện nhỏ, theo như giao ước của cháu và cha cháu, ông ấy lại phải chuẩn bị cho cháu một phần thưởng nhỏ rồi…
Vương Chính Liên mỉm cười lắc lắc đầu, quay đầu lại ra hiệu, hai vệ sỹ như hình với bóng phía sau kia lập tức lùi xa một chút, Vương Chính Liên thấp giọng nói:
- Đỗ Long, tôi nói với cậu chuyện này, cậu nghe xong cũng đừng nôn nóng.
Đỗ Long ồ một tiếng, nói:
- Chuyện gì ạ? Khả năng chịu đựng của cháu rất tốt.
Vương Chính Liên thấp giọng nói:
- Theo thông tin nội bộ, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiên Nam đã phái một tổ công tác tới thành phố Thụy Bảo điều tra tình hình của cậu.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh? Điều tra cháu? Vì sao ạ?
Vương Chính Liên nói:
- Nghe nói có người viết thư báo cáo đưa đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, bởi vì Ủy ban kỷ luật tỉnh phái một tổ tới điều tra một cảnh sát nhỏ như cậu là chuyện không bình thường, nên tình báo lập tức nhận được tin. Chắc bọn họ tố cáo cậu ba chuyện chính, ăn hối lộ làm trái pháp luật, lấy quyền lực để mưu lợi cá nhân, đánh người gây thương tích... Đương nhiên, còn thêm vài vấn đề kiểu như tác phong sinh hoạt. Cậu quay về có khả năng sẽ bị cách ly để thẩm tra, cậu nên chuẩn bị tâm lý đi.
Đỗ Long bỗng ý thức được tại sao Bạch Nhạc Tiên lại có thái độ đó với hắn, trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất khôn cùng. Vương Chính Liên thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, nói:
- Có muốn tôi ra mặt giúp cậu dàn xếp chuyện này không?
Đỗ Long hít một hơi, nén sự bất mãn trong lòng lại, nói:
- Không cần đâu ạ, bọn họ thích điều tra thì điều tra, cháu là người ngay thẳng, chẳng có gì phải sợ cả. Có thể bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra là vinh hạnh của cháu rồi.
Vương Chính Liên cười nói:
- Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi. Tôi và cha cậu vẫn luôn để mắt tới cậu, tuy rằng cậu có không ít tật xấu nhưng cũng đều không đáng lo. Bọn họ tố cáo hơn nửa số tài sản của cậu đều không có nguồn gốc rõ ràng, tự cậu cũng có thể đối phó được, nếu thật sự không đối phó được bọn ta sẽ giúp cậu giải quyết. Còn trẻ trải qua nhiều cuộc kiểm tra khảo nghiệm một chút cũng tốt. Vừa rồi cậu nói rất đúng, nếu đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không điều tra được gì thì sau này Ủy ban Kỷ luật cấp thấp hơn sẽ không dám làm gì cậu. Đây cũng là một loại vốn liếng.
Đỗ Long vẫn không vui nổi, hắn miễn cưỡng cười, nói:
- Chú Vương, cảm ơn chú đã cho cháu biết chuyện này, bằng không bị bọn họ bất ngờ bắt giam lại thì thật là khó có thể chấp nhận. Hiện tại cảm giác của cháu đã tốt hơn nhiều rồi, giờ chúng ta về thành phố Lỗ Tây sao?
Vương Chính Liên nói:
- Ừ, tôi còn có chút việc cần làm, tôi phái người đưa cậu về trước.
Đỗ Long hỏi:
- Lưu Trọng Tuệ sẽ bị xử lý như thế nào? Còn cả cái tên tiểu Nhật Bản kia nữa?
Vương Chính Liên nói:
- Lưu Trọng Tuệ có lẽ sẽ không bị ngồi tù, nhưng cô ta không thể vào bất kỳ viện nghiên cứu mang tính quốc gia nào nữa rồi. Về chuyện làm ăn của viện nghiên cứu thì phải xem bản thân cô ta rồi. Cái tên tiểu Nhật Bản kia, chúng ta sẽ bày tỏ kháng nghị với phía đại sứ quán Nhật Bản, tên kia thông minh một chút hẳn là sẽ cút về nhà, nếu không, chúng ta sẽ tìm lý do đuổi gã về.
Đỗ Long nói:
- Thế chẳng phải là quá dễ dàng cho gã sao?
Vương Chính Liên nói:
- Tôi cũng muốn bắt gã lại, tìm hiểu điều tra nguồn gốc mạng lưới gián điệp sau lưng gã. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy…
Đỗ Long trầm mặc không nói, nhưng trong lòng sớm đã có chủ ý. Vương Chính Liên sắp xếp chiếc Toyota Crown đưa Đỗ Long về thẳng thành phố Lỗ Tây, đồng thời giữa đường ông ta cũng chuyển sang xe một chiếc xe khác.
Đỗ Long trở lại thành phố Lỗ Tây mới lấy điện thoại di động ra bật nguồn lên, điện thoại có thông báo hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi.
Đỗ Long gọi lại cho Mã Quang Minh trước. Mã Quang Minh mời hắn buổi tối cùng đi ăn cơm, nhưng thật ra là muốn Đỗ Long đỡ rượu giúp ông ta, Đỗ Long từ chối khéo nói phải đi chơi cùng bạn gái. Sau đó Đỗ Long gọi cho Lý Tùng Lâm, nói với anh ta hắn đang ở thành phố Lỗ Tây, khả năng còn phải ở lại thêm hai ngày nữa. Nếu vụ án có gì đột phát, có thể để Đường Minh Hoa trợ giúp trước, Đường Minh Hoa vẫn rất có năng lực.
Người thứ ba Đỗ Long gọi lại là Bạch Nhạc Tiên. Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhạc Tiên gọi liền ba cuộc điện thoại cho hắn, Đỗ Long mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn phải gọi lại. Tránh để lỡ điều gì đó, giống như lần trước đã bỏ lỡ cuộc gọi của Kỷ Quân San...
Vừa nghe máy Bạch Nhạc Tiên liền nói:
- Đỗ Long, sao anh lại tắt máy, gọi mấy cuộc đều không thấy gì. Không phải anh giận em đấy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Làm sao như vậy được? Ban đầu cũng có chút nghi ngờ, nhưng thấy em tìm anh gấp như thế thì cho dù thật sự có gì không vui anh cũng cũng sẽ quên hết.
Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:
- Anh còn không thành thật khai báo, anh làm gì mà lại tắt máy. Có phải là làm việc xấu sợ bị em biết không?
Đỗ Long cười nói:
- Lẽ nào lại như thế? Anh gạt ai chứ đâu dám gạt em. Anh có nhiệm vụ ở thành phố Lỗ Tây, vừa rồi chính là đi làm nhiệm vụ, bắt hai tên tội phạm bắt cóc, cứu một con tin đấy, lợi hại không?
Bạch Nhạc Tiên ồ một tiếng, cũng không biểu hiện vui vẻ cho lắm, cô ta nói:
- Long, buổi sáng anh hỏi em có thời gian không cùng nhau đi ăn tối. Lúc ấy em chưa rõ hôm nay phải làm những gì, giờ em có thể nói cho anh biết rồi... Tối nay thời gian của em có thể tự do sắp xếp rồi…
Đỗ Long sốt sắng, nói:
- Vậy được, sáu giờ anh đón em.
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, nói:
- Được, đến lúc đó em sẽ đợi anh ở gần quảng trường Thời Đại Mới.
Nghe thấy giọng Bạch Nhạc Tiên vẫn bình thản, Đỗ Long lại có chút buồn rầu, cô nàng này, rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ không tin hắn sao?
Tâm trạng Đỗ Long có chút áp lực, nhưng hắn không biết ở thành phố Lỗ Tây có một người tâm trạng còn thảm hơn hắn. Đỗ Long vẫn chỉ hơi nghi ngờ, cái thằng nhãi con Nhật Bản Hiroaki Nishiyama kia giờ chắc đã có cảm giác như ngồi trên đống lửa, gã đã tới thành phố Lỗ Tây gần một tuần lễ rồi, mới chỉ gặp Lưu Trọng Tuệ ba lần. Ban đầu cô gái này ngốc nghếch nhất nhất nghe theo gã, không biết tại sao lại đột nhiên trở nên khôn khéo, có nói thế nào cũng không chịu mang thứ đó cho gã.
Hiroaki Nishiyama đương nhiên hiểu rõ tâm lý của Lưu Trọng Tuệ. Người phụ nữ này sở dĩ chơi trò khôn vặt là vì muốn gặp gã thêm vài lần, Hiroaki Nishiyama không biết nên khóc hay nên cười bởi lôi kéo lâu như vậy rồi, các bộ ban ngành liên quan của Trung Quốc chắc đã có cảnh giác, đang tiến hành điều tra nội bộ nghiêm ngặt. Nhưng Hiroaki Nishiyama không lo lắng về việc sẽ có người tìm ra gã, tuy nhiên đã giằng co lâu như vậy rồi, Lưu Trọng Tuệ chắc sẽ bị điều tra ra, hơn nữa, nếu cô ta tỉnh ngộ ra thì biết phải làm sao đây?
Hôm nay vẫn không có tin tức của Lưu Trọng Tuệ, xem ra lại đợi uổng công mất một ngày rồi, Hiroaki Nishiyama tự an ủi mình. Giờ tình hình đã khác, cho dù có là con gái của chủ nhiệm Lưu, Lưu Trọng Tuệ cũng không thể chạy ra ngoài được nữa.
Trong lúc gã đang nôn nóng bất an, một tin nhắn đột nhiên được gửi tới điện thoại di động của gã. Hiroaki Nishiyama xem tin nhắn thì chỉ thấy đó là một chuỗi dấu sao, và nội dung tin nhắn lại làm cho Hiroaki Nishiyama khẽ chau mày.
“Năm rưỡi gặp mặt trước biển quảng cáo của khách sạn Xương Minh, phía nam quảng trường Thời Đại Mới”
Tin nhắn không đầu không đuôi này khiến Hiroaki Nishiyama nhủ thầm trong lòng, cũng sắp năm rưỡi rồi, gã có nên đến địa điểm này không?