[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 667 : Cuộc kỳ ngộ của người làm thuê
Ngày đăng: 22:06 06/09/19
Đó là người đàn ông mặc chiếc áo màu vàng nhạt với cái quần bò mài mòn nghiêm trọng. Tuổi chừng 30, cao khoảng 1m6, da ngăm đen, tay cầm điếu thuốc đang hút dở.
- Anh chính là Đỗ Thì Kiệt?
Đỗ Long hỏi.
Anh ta dừng lại trước mặt Đỗ Long một lát, anh ta cũng đang tò mò quan sát Đỗ Long và đáp lại:
- Tôi là Đỗ Thì Kiệt, anh là….
Đỗ Long nói:
- Tôi là Đỗ Long, đội trưởng tổ trọng án cục Công an. Có vài chuyện muốn hỏi anh, bây giờ anh có thời gian không? Chắc sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu.
Đỗ Thì Kiệt nói:
- Là chuyện hài cốt được phát hiện trong dòng suối của thôn chúng tôi ư? Chẳng lẽ các anh nghi ngờ bộ hài cốt này có liên quan tới tôi sao? Điều này cũng hài hước quá nhỉ?
Đỗ Long nói:
- Tôi chỉ tới hỏi thăm chút thôi, đâu có nói anh chính là nghi phạm. Không phải anh cảm thấy chột dạ chứ?
Đỗ Thì Kiệt bật thốt lên:
- Gì chứ, tôi chột dạ? Người lại không phải tôi giết, chột dạ cái **... Đỗ cảnh quan, thật xin lỗi. Bình thường tôi nói tục quen rồi, nhất thời sửa không được… Người thật sự không phải tôi giết.
Đỗ Long nói:
- Tôi rất vui lòng tin tưởng anh, nhưng mọi thứ vẫn phải thực hiện theo đúng trình tự, đúng không? Hay là thế này, cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi. Tôi mời anh tới quán ăn chút gì đó, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Đỗ Thì Kiệt nói:
- Như vậy sao được, phải để tôi mời chứ. Tôi biết có một quán gần đây, đồ ăn cũng khá, chủ quán là đồng hương của tôi. Quan trọng là có tôi tới, cậu ta sẽ không dám thất lễ đâu, hề hề…
Đỗ Long cười nói:
- Vậy thì đi thôi.
Đỗ Thì Kiệt quay đầu lại nói với người gác cửa một tiếng, rồi dẫn Đỗ Long đi về phía cửa hàng ăn cạnh công trường.
Những quán ăn cạnh công trường là nơi yêu thích của dân công trường, nơi cung cấp thực phẩm giá rẻ. Chẳng qua chỉ vì giá rẻ chứ điều kiện vệ sinh thường rất khó bảo đảm. Quán ăn Đỗ Thì Kiệt dẫn Đỗ Long tới khá hơn một chút. Chí ít bàn ghế sạch sẽ, cũng không có nhiều ruồi nhặng bâu vào.
Đỗ Thì Kiệt chào hỏi chủ quán một lát, sau đó anh ta gọi vài món đơn giản, rồi ngồi xuống trò chuyện với Đỗ Long.
Đỗ Thì Kiệt lại lôi bao thuốc ra, đó là một bao thuốc mềm Sông Hông loại thường. Đỗ Thì Kiệt tỏ ý mời Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lắc đầu biểu thị không biết hút. Đỗ Thì Kiệt cũng không miễn cưỡng. Sau khi rít một hơi liền hỏi:
- Đỗ cảnh quan, anh còn trẻ như vậy đã làm đội trưởng tổ trọng án, nhất định là rất tài giỏi?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng thường thôi, cái chính là có chút quan hệ với cấp trên. Thời buổi này không có chút quan hệ thì chẳng làm được cái gì.
Đỗ Thì Kiệt gật đầu đầy cảm xúc, nói:
- Đỗ cảnh quan, anh cũng thật thẳng thắn. Tôi cũng thành thật nói với anh, người đó thực sự không phải tôi giết.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi đâu có nói là anh? Đừng căng thẳng, tôi muốn hỏi anh về tình hình của hai anh em Trần Khánh Minh và Trần Khánh Vinh. Đều cùng một thôn với nhau, chắc hẳn anh rất quen với bọn họ nhỉ?
Đỗ Thì Kiệt nhướn mày, nói:
- Điều này... đúng là tôi rất thân với bọn họ. Bình thường còn thường xuyên đi uống rượu cùng nhau. Đỗ cảnh quan, không phải là anh nghi bọn họ là thủ phạm đấy chứ?
Đỗ Long nói:
- Anh đúng là vừa nghe gió đã bảo mưa. Tôi nói bọn họ là hung thủ bao giờ? Anh chỉ cần trả lời câu hỏi thôi. Chắc anh cũng biết hai anh em Trần Khánh Minh bốn năm trước có xây một ngôi nhà mới, chừng hơn trăm nghìn. Theo chúng tôi biết, nếu như chỉ dựa vào tiền lương của bọn họ chắc chắn không đủ khoản tiền đó. Anh có biết bọn họ còn có con đường kiếm tiền nào khác không?
Khuôn mặt Đỗ Thì Kiệt nhẹ nhõm trở lại, anh ta cười nói:
- Hoá ra Đỗ cảnh quan anh hoài nghi điều này. Thật ra….chuyện này cũng không phải bí mật gì. Đỗ cảnh quan chưa tới hỏi bọn họ sao? Nếu như họ biết mình bị tình nghi là nghi phạm giết người … Tôi nghĩ bọn họ sẽ nói thật đấy.
Đỗ Long nói:
- Anh đoán đúng đấy, tôi vẫn chưa đi gặp anh em họ. Tôi tính trước tiên tìm người thân quen với họ nắm chút tình hình, sau đó mới tới tìm gặp họ. Nói đi, là bí mật gì thế? Trước mặt bọn họ tôi sẽ không nói là anh cung cấp thông tin đâu.
Đỗ Thì Kiệt ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Ừ... Chuyện là như thế này. Khoảng 5 năm trước, cũng là trước một năm bọn họ xây nhà. Khi đó ông chủ của bọn họ có một cô bạn gái rất xinh đẹp, ai cũng đều ngưỡng mộ. Tuy nhiên, đàn ông mà, ăn cơm trong bát lại ngó cơm trong nồi. Chỉ cần có chút năng lực, mấy ai có thể kìm chế. Có một lần khi ông chủ bọn họ vụng trộm với một người phụ nữ khác, đúng lúc bị anh em Trần Khánh Minh bắt gặp. Vì muốn bịt miệng hai người họ, ông chủ bọn họ cho bọn họ không ít ưu đãi, thậm chí còn cho bọn họ làm chút chức nhỏ. Không lâu sau anh em Trần Khánh Minh quay về xây nhà lầu.
Đỗ Long hỏi:
- Có nhiều người biết chuyện này không?
Đỗ Thì Kiệt nói:
- Đại khái... theo tôi biết cũng chỉ có 3 người. Đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tuyên dương, chỉ có mấy anh em chúng tôi chơi thân với nhau mới biết được.
Đỗ Long nói:
- Hóa ra là thế. Thấy bọn họ bỗng dưng kiếm được khoản tiền lớn như vậy, mấy người các anh hiểu rõ nội tình không thấy ghen tị sao?
Đỗ Thì Kiệt cúi đầu cười ha hả nói:
- Lúc đầu có chút khó chịu, tuy nhiên thời gian trôi đi cũng bình thường trở lại. Cái này giống như mua vé số, anh cũng không thể thấy người ta trúng số mà đến đòi chia cho một bát canh phải không?
Đỗ Long nói:
- Anh nói rất đúng, vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, sau nửa năm anh cũng sẽ dựng lên được cho mình ngôi nhà nhỏ. Có phải còn có cuộc kỳ ngộ nào khác không?
Đỗ Thì Kiệt nói:
- Kỳ ngộ cũng chưa nói tới, tôi tự tìm cho mình con đường kiếm tiền mà thôi.
Đỗ Long ngưng mắt nhìn Đỗ Thì Kiệt, Đỗ Thì Kiệt chần chừ một lúc rồi nói:
- Thực ra cũng không có gì, ông chủ chúng tôi và tôi quan hệ cũng tốt. Tôi thường xuyên lái xe của ông ấy đi kiếm thêm, ông ấy làm ngơ không quản lý tôi.
Đỗ Long nói:
- Xã hội này có kiểu ông chủ như thế sao. Hay là anh và ông ta cũng có bí mật nào không thể nói ra?
Đỗ Thì Kiệt cười nói:
- Nếu như làm việc nghĩa cũng coi là bí mật…. thì có một lần ông chủ dẫn con trai đến công trường, đứa bé suýt bị vật phía trên rơi xuống, là tôi nhanh mắt nhanh tay cứu được nó.
Đỗ Long dựng ngón tay cái giơ lên nói với Đỗ Thì Kiệt:
- Lợi hại! Khó trách vận may đến đúng lúc. Ủy ban chắc cũng khen tặng cho anh nhỉ.
Đỗ Thì Kiệt cười tự đắc, nói:
- Việc này tôi không muốn tuyên dương, ông chủ cũng khá khiêm tốn. Vì thế Đỗ cảnh quan anh là người thứ ba biết việc này đấy. Đã giấu diếm lâu như vậy, Đỗ cảnh quan hãy tiếp tục giữ bí mật giúp chúng tôi nhé.
Đỗ Long nói:
- Vậy sao? Được rồi, tôi sẽ giữ mồm giữ miệng. Đúng rồi, những người biết việc anh em Trần Khánh Minh giúp ông chủ giấu diếm chuyện vụng trộm vẫn còn mấy người, anh giúp tôi viết tên họ ra đi.
Đỗ Long lấy giấy bút đưa cho Đỗ Thì Kiệt. Đỗ Thì Kiệt quay đầu ngẫm nghĩ một chút, viết cho Đỗ Long hai cái tên. Đỗ Long nói:
- Chẳng phải lúc nãy anh nói có 3 người sao?
Đỗ Thì Kiệt nói:
- Bao gồm cả tôi nữa là ba, thêm Đỗ cảnh quan và hai anh em Trần Khánh Minh là sáu người. Đều phải viết hết ra sao?
Đỗ Long rút lấy tờ giấy, nói:
- Không cần đâu, tạm thời như vậy đã. Anh từ từ ăn, vẫn còn chút việc tôi đi trước đây.
Đỗ Long rời khỏi quán ăn, gọi điện thoại cho Bạch Hồng Ấn hỏi:
- Các cậu dính xong bình gốm chưa?
Bạch Hồng Ấn đáp:
- Đội trưởng Đỗ, thứ này cứ như chơi xếp hình vậy, không nhanh như thế đâu. Bây giờ mới xong cái đáy thôi.
- Làm không xong thì không được ăn cơm.
Đỗ Long ra mệnh lệnh. Đúng lúc phải quay ra lái xe, một chiếc Mercedes-Benz từ từ dừng ngay cạnh hắn. Cửa kính chỗ ngồi phía sau chiếc Mercedes-Benz chậm rãi trượt xuống, một mỹ nhân ló đầu ra, cười nói:
- Tiểu Đỗ, thật trùng hợp, cậu thế nào mà lại tới ăn quán này vậy? Tôi còn tưởng nhìn nhầm người cơ đấy!