[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 673 : Sư tỷ giá lâm!
Ngày đăng: 06:25 21/03/20
Đợi Trần Tư Cừ trách móc xong, Đỗ Long mới nói:
- Ai nói tôi trốn chứ? Các người đi tìm tôi chưa?
Trần Tư Cừ và Lý Văn Cẩm quả thật đã tới thành phố Ngọc Minh tìm Đỗ Long, nhưng đáng tiếc lại đi vô ích, bởi vì Đỗ Long đã bị điều tới thôn Mãnh Tú, Trần Tư Cừ nói:
- Đương nhiên là đi rồi, cậu đúng là tên đại lừa gạt…
Trong điện thoại đột nhiên truyền tới một giọng nữ rất nhẹ nhàng, cô nói:
- Là cảnh sát Đỗ phải không? Rất xin lỗi, Trần Tư Cừ đã hơi kích động quá, bởi vì tôi không tin lời anh ấy nói cho lắm, hơn nữa…tôi cũng chưa bao giờ có bất cứ sự tiếp xúc nào với cảnh sát Đỗ, tôi nói có đúng không?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy. Lúc đó vì để giữ lời hứa với anh ta nên tôi đã cố ý nói như vậy, tôi và Trần sư tỷ quả thật không có bất cứ sự tiếp xúc nào.
- Kẻ lừa đảo!
Trần Tư Cừ ở bên cạnh hét to, sau đó Lý Văn Cẩm nói:
- Cảnh sát Đỗ, cậu gọi tôi là sư tỷ, đồng thời lại nói với Tư Cừ từ trung học phổ thông đã bắt đầu nhận được thư chỉ điểm của cha tôi…nhưng khi tôi lật lại tập văn kiện của cha thì lại không tìm thấy bất kỳ đồ vật liên quan nào tới cậu, rốt cuộc cậu đã liên hệ với của tôi như thế nào?
Đỗ Long nói:
- Bởi vì mạng lưới đặc biệt, tôi và giáo sư Lý đã liên lạc thông qua mạng internet. Nếu như cô có tài khoản hòm thư điện tử hay mật mã QQ của ông ấy, cô có thể đăng nhập lên kiểm tra nhật ký trò chuyện của chúng tôi.
Lý Văn Cẩm nói:
- Được, trong tay tôi không có mật mã của cha tôi, chỉ có thể tạm thời tin tưởng cậu… Cảnh sát Đỗ, nếu cậu đã xưng là đệ tử đời kế tiếp của cha tôi…vậy tôi muốn kiểm tra cậu một chút. Câu ngạn ngữ cha tôi thích nhất và câu nói thường nói nhất là gì?
Đỗ Long nói:
- Làm nghề pháp y, câu nói ông ấy yêu thích là câu…người chết cũng biết nói…câu ngạn ngôn yêu thích nhất là…tôi nhớ ông ấy đã từng nói, phía dưới mặt kính trên bàn làm việc của ông, ông đã đích thân viết một câu, đó là lưới trời tuy thưa nhưng không lọt! Dùng phương châm đó không ngừng khích lệ bản thân, không biết tôi nói vậy có đúng không?
Lý Văn Cẩm thở gấp, cô nói:
- Trả lời đúng, tuy nhiên tôi vẫn có chút khó tin, tại sao cậu có thể biết cha tôi có văn kiện ghi âm và ký tên! Tôi lật tung cái không gian bé nhỏ của của ông cũng không tìm thấy thứ mà cậu nói!
Đỗ Long nói:
- Đấy là một biện pháp dự phòng của giáo sư Lý. Ông lo lắng học trò cưng của mình sẽ hủy hoại thanh danh cả một đời của ông, vì vậy ông đã giữ lại một phương án dự phòng, mà cái đó chính là tôi… Điều khiến người khác không lường trước được là, khi tôi còn chưa kịp tới giúp đỡ giáo sư Lý hoàn thành tâm nguyện thì Trần Tư Cừ không ngờ lại xuất hiện trong vụ án mà tôi đang xử lý, có lẽ đây là ý trời. Giáo sư Lý ở Thiên Quốc ( thế giới bên kia) đã dẫn dắt Trần Tư Cừ tới trước mặt tôi… Nếu như cô vẫn chưa tin lời tôi, cô có thể tới đây tìm tôi, ở chỗ tôi vẫn còn giữ lại bức thư cuối cùng ông viết và bức di thư ông tự tay viết ra.
Lý Văn Cẩm đã tin khoảng 80%, cô còn gấp gáp muốn xem bức di thư của cha mình, vì thế cô hỏi:
- Cậu ở chỗ nào?
Đỗ Long nói:
- Tỉnh Thiên Nam, châu Đức Hồng, thành phố Thụy Bảo…cô có thể ngồi máy bay đi tới thành phố Lỗ Tây của châu Đức Hồng, tôi sẽ lái xe tới sân bay đón các cô. Ở đây tôi có một vụ án, nạn nhân chỉ còn sót lại một bộ hài cốt đã bị nấu chín, cô có thể mang theo dụng cụ tới được không? Tôi nghe giáo sư Lý nói cô rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực khôi phục diện mạo người chết…
Lý Văn Cẩm không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay, sau đó Đỗ Long nói:
- Cô sẽ mang theo Tiểu Lộ đi cùng chứ? Tôi rất muốn tận mắt nhìn thấy đứa bé đáng yêu mà giáo sư Lý thường xuyên nhắc tới.
Lý Văn Cẩm đồng ý, cô tỏ vẻ sẽ lập tức đi đặt vé máy bay, hy vọng ngày mai có thể gặp được Đỗ Long. Sau khi để cô mua vé máy bay xong, Đỗ Long gửi cho cô một tin nhắn, sau đó kết thúc cuộc đàm thoại.
Sau khi buông điện thoại Đỗ Long mới thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy Trần Tư Cừ ở bên cạnh hét lớn nói mình cũng muốn đi, như vậy… Nếu như Kỷ Quân San đã quyết định, có lẽ có thể để cô ấy bái Trần Tư Cừ làm thầy.
Đỗ Long lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Quân San, hỏi cô đã suy nghĩ kỹ chưa. Kỷ Quân San nhận được điện thoại của Đỗ Long rất vui vẻ, cô biểu thị bản thân đã quyết định rồi, cô đồng ý trở thành một pháp y!
Đỗ Long xác nhận lại hết lần này tới lần khác, lúc này hắn mới nói:
- Nếu em đã quyết định, vậy anh sẽ giới thiệu cho em một thầy giáo giỏi. Anh ta là một vị pháp y quyền uy nổi tiếng trong nước, dưới sự chỉ bảo của anh ta, em nhất định sẽ nhanh chóng trở thành một pháp y thực thụ.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long phân chia nhiệm vụ của tổ trọng án. Ngoài Đường Minh Hoa, Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi đã đi tới Quảng Đông, những người khác đều được Đỗ Long điều tới xã Hộc Ngọc điều tra khắp nơi. Ngoài thôn Uyển Khê, mấy thôn xung quanh lân cận cũng phải điều tra. Trọng điểm điều tra là nhân viên mất tích và người có tiền. Kỳ thực, vụ điều tra này chính là thả khói đạn nhằm mê hoặc bọn người Trần Khánh Minh.
Thẩm Băng Thanh là người rời đi cuối cùng, anh níu Đỗ Long lại hỏi:
- Chúng tôi đều đi xuống xã rồi, cậu dự định làm gì?
Đỗ Long hưng phấn nói:
- Đi tới thành phố Lỗ Tây, đón toàn gia chuyên viên pháp y quyền uy và người đẹp nhân loại học tới thành phố Thụy Bảo du lịch, đồng thời học tập làm việc.
- Hừ, cậu cứ đắc chí đi…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Quay về sẽ thẩm vấn cậu…
Đỗ Long không để sự uy hiếp của Thẩm Băng Thanh trong lòng, hắn ngâm nga bài hát lái xe theo hướng thành phố Lỗ Tây. Lý Văn Cẩm đã mua vé máy bay, sẽ tốc hành tới thành phố Lỗ Tây, Đỗ Long phải chạy tới thành phố Lỗ Tây trước khi máy bay hạ cánh.
Đỗ Long mặc bộ trang phục cảnh sát đứng trước cửa ra sân bay, trong tay giơ tấm biển welcome, muốn không nhìn thấy cũng rất khó, vì thế từ phía xa bọn Trần Tư Cừ đã nhìn thấy Đỗ Long. Từ xa Trần Tư Cừ đã chỉ vào Đỗ Long hét:
- Là hắn, chính là tên kia!
Đỗ Long cười chào hỏi bọn họ, sau đó hỏi:
- Chuyên gia Trần, tại sao anh lại phập phồng không yên như vậy chứ? Quả thật anh nên cảm ơn tôi. Nếu không phải là tôi thì nói không chừng tới bây giờ anh vẫn chưa biết hối cải mà tiếp tục làm việc xấu ấy. Giáo sư Lý xin chào, tôi chính là Đỗ Long, bạn nhỏ này chính là Tiểu Lộ phải không? Mới 7 tuổi mà đã cao như vậy, tới đây, gọi chú đi, hộp Oreo sẽ là của cháu.
Trần Dật Lộ nghiêng đầu nhìn mẹ, Lý Văn Cẩm xoa xoa đầu bé rồi nói:
- Còn không mau chào chú?
Lúc này Trần Duật Lộ mới gọi chú, sau đó nhận lấy hộp bánh Oreo trong tay Đỗ Long.
- Ngoan quá…
Đỗ Long cười xoa đầu Trần Duật Lộ, sau đó nói:
- Giáo sư Lý, chuyên gia Trần, xe của tôi đậu ở bãi đỗ xe, mời mọi người đi theo tôi.
Ba người đi theo Đỗ Long lên xe cảnh sát. Đỗ Long lấy một phong thư da trâu dày trong hộp văn kiện quay đầu lại đưa cho Lý Văn Cẩm đang ngồi ở ghế sau, nói:
- Đây chính là bức thư cuối cùng giáo sư Lý gửi cho tôi, có lẽ trong ý nghĩ sâu xa của ông đã có điều dự cảm, haizzz….
Lý Văn Cẩm có vẻ hơi xúc động khi nhận phong thư, gấp rút không thể đợi chờ mà rút ra một quyển sách rất dày bên trong mang tên “Chứng nhận giám định pháp y hiện đại”. Lý Văn Cẩm mở trang bìa bên trong, nét bút quen thuộc xuất hiện trước mắt cô. Lý Văn Cẩm không kìm nổi nước mắt lưng tròng, không còn chút nghi ngờ đối với Đỗ Long. Tiếp đó cô tìm thấy bức di thư của cha cô Lý Vân Lâm viết. Xem xong nội dung bức di thư, nước mắt của Lý Văn Cẩm tuôn như suối.
Trần Tư Cừ xem lại bức di thư cẩn thận một lần, anh ta cũng có chút cảm động, nói:
- Thầy giáo quả thật đã lo trước tính sau, đều tại tôi… em xin lỗi thầy, xin lỗi Văn Cẩm và Tiểu Lộ…
Đỗ Long nhìn Lý Văn Cẩm qua gương chiếu hậu nói:
- Đừng quá đau lòng, thầy giáo trên trời linh thiêng đã nhìn thấy chúng ta hòa hợp như xưa, hơn nữa anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ông ấy sẽ cảm thấy tự hào vì mọi người…