[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 682 : Xuân tình khó cưỡng
Ngày đăng: 06:25 21/03/20
Ngay tại thời điểm Đỗ Long cảm thấy rối rắm vì cái tâm không bằng cầm thú của mình. Giọng hát khàn khàn trong bài hát “Đã chết còn muốn yêu” vang lên, làm cho hắn giật mình vì cái ý nghĩ xấu xa đó. Hóa ra là cái điện thoại đặt ở đầu giường, màn hình phát sáng hiển thị khuôn mặt của Lâm Nhã Hân.
Đỗ Long hít một hơi thật sâu, cầm lấy di động nhận điện thoại:
- Chị Hân, chị tới rồi sao?
Lâm Nhã Hân nói
- Sắp tới rồi, khoảng nửa giờ đồng hồ nữa sẽ tới trạm thu phí. Cậu ở chỗ nào đón tôi?
Đỗ Long cười nói
- Chỗ cũ đi, nhớ kỹ mang đầy đủ vật dụng đi nhé. Đêm nay chúng ta không thuê khách sạn nữa.
Lâm Nhã Hân ừ một tiếng rồi ôn nhu nói:
- Tôi chờ cậu.
Đỗ Long buông điện thoại, quay đầu nhìn Đường Lệ Phượng đang say ngủ nằm lỳ ở trên giường. Hắn than nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng đưa ra được quyết định.
Sau khi Đỗ Long mát xa phía sau cho Đường Lệ Phượng như vậy, tiếp tục mát xa toàn thân, thuận tiện bôi thêm chút dầu gió. Đường Lệ Phượng tuy ít vận động nhưng dáng người và làn da đều được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không giống đã ba mươi tuổi. Thời điểm hắn véo nụ hoa trước ngực của cô, hắn thậm chí còn hoài nghi cô mới chỉ mười chín tuổi. Tuy nhiên cặp mông săn chắc đầy đặn thì cô gái mười chín tuổi không thể có được, đây có thể coi là năng lượng được tích lũy qua mười mấy năm làm lãnh đạo của cô a.
Sau khi tay chân không yên phận thì dục vọng trong người Đỗ Long càng bùng cháy dữ dội. Hắn cố gắng không ăn vụng làm kích động tới Đường Lệ Phượng, xoay người chạy vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh. Dùng khăn tắm của cô để lau khô thân mình, lúc mặc xong quần áo chuẩn bị chạy trốn, nhìn đến bên giường thấy Đường Lệ Phượng đang ngửa mặt nằm ở nơi đó, hắn chần chờ một chút, không kìm nổi lại bò lên giường, cúi xuống theo hướng cái miệng nhỏ nhắn của Đường Lệ Phượng .
Cảm giác mềm mại ở đôi môi làm cho người ta khó có thể rời đi. Ngay lúc Đỗ Long đang chìm đắm trong cảm giác mềm mại đó thì Đường lệ Phượng giường như cũng có cảm giác, môi của cô cũng nhiệt liệt đáp lại, hai tay cô cũng ôm lấy Đỗ Long nhiệt liệt. Đỗ Long hoảng sợ, nhưng hắn phát hiện Đường Lệ Phượng vẫn đang nhắm mắt, đôi mắt dưới mi mắt vẫn đang chuyển động rất nhanh, điều này có nghĩa hiện cô vẫn đang ngủ say. Chỉ có điều Đỗ Long vuốt ve và hôn môi cô làm cho cô bắt đầu nằm mơ, hơn nữa còn mơ thấy mộng xuân.
Đỗ Long nhận cái kích động này, lại gần như không thể kiềm chế được bản thân mình. Cũng may hắn còn nhớ Lâm Nhã Hân sắp tới, ở giữa hai đầu lưỡi hết sức lách ra, hắn kiên định rời ra sự dịu dàng của cô, dịch xa Đường Lệ Phượng mà kiên quyết rời đi. Lúc gần ra tới cửa, Đỗ Long nghe thấy tiếng khóc bi thương trên giường của Đường Lệ Phượng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu đừng đi…
Đỗ Long vẫn giữ tâm cứng rắn, hắn rất muốn cùng Đường Lệ Phượng tiếp tục lương duyên. Nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc, Đường Lệ Phượng cũng không giống như Lâm Nhã Hân tự nhiên không có gì trói buộc, cô là một người phụ nữ rất lý trí. Nếu sử dụng phương thức này cô sẽ không bao giờ tha thứ, cho nên Đỗ Long kiên quyết rời đi.
Khoảng 8:30 Đỗ Long đón được lâm Nhã Hân. Nhận lấy quyền lực lái chiếc Hummer, từ lúc đó trở đi, chiếc Hummer này với chủ nhân của nó hoàn toàn thuộc về Đỗ Long, chỉ cần hắn thích, thì hắn hoàn toàn có quyền xử trí, tựa như là xử trí một kiện hàng vậy…
Đỗ Long và Lâm Nhã Hân cứ như thế mà vui vẻ, bỏ lại Đường Lệ Phượng cô đơn một mình ở nơi kia. Dục vọng bị khơi mào không dễ dàng mà bị dập tắt như vậy, Đường Lệ Phượng trải qua vô số mộng xuân, khi cô giật mình tỉnh lại, phát hiện áo ngủ của mình không biết lúc nào đã hoàn toàn được mở rộng, quần nhỏ cũng bị xuân thủy làm cho ướt một mảng lớn, bộ ngực trắng tuyết phía trước mơ hồ cũng cảm thấy đau, còn có thể phân biệt được các dấu tay rõ ràng. Đường Lệ Phượng lấy tay mình so sánh, phát hiện hoàn toàn trùng khớp, đó chính là dấu tay của cô. Thật là kỳ quái, chỉ cảm thán thở dài một tiếng, sắp tới năm con Hổ rồi, chân mệnh thiên tử của cô tới khi nào thì mới xuất hiện đây?
So với mộng lần trước thì hoàn toàn không giống nhau, đêm nay thì mộng lại càng rõ ràng hơn. Cảm giác run rẩy khi tay của người đàn ông lướt qua thân thể cô vẫn như còn đọng lại ở trong lòng. Cảm giác giằng co lời lẽ với người đàn ông kia như điện giật làm tim cô đập nhanh không ngừng.
Hương vị, hơi thở kia … thật vô cùng quen thuộc. Đường Lệ Phượng kinh ngạc nhìn lên trần nhà, âm thầm tự trách bản thân, làm mộng xuân thì cũng thôi đi, nhưng vì sao người đàn ông đó lại là hắn chứ? Cái tên ác ma cướp đi thân thể trong trắng mềm mại của cô! Vì sao mỗi lần làm mộng xuân thì nhân vật nam chính đều là hắn chứ? Không…điều không thể tha thứ được là, Đường Lệ Phượng nhớ mang máng mình tại thời điểm ở trong mộng xuân bị hắn trêu ghẹo, tên ác ma kia liền đứng dậy rời đi, mà chính mình không ngờ là cầu xin hắn một cách vô sỉ, hy vọng hắn đừng rời đi…
Đứng trước tấm gương trong phòng tắm nhìn thấy thân ảnh kiều diễm, Đường Lệ Phượng tự châm chọc chính mình:
- Đường Lệ Phượng, cô thật đúng là một kẻ vô liêm sỉ. Phù! Rõ ràng còn mong muốn tên ác ma kia quay lại cường bạo cô nữa chứ!
Đường Lệ Phượng tự trừng phạt mình bằng cách véo nụ hoa trước ngực mình, cảm giác đầu tiên cô cảm nhận được không phải là đau mà là một khoái cảm trào lên. Cô ngồi xuống bồn cầu, hai tay trên người không ngừng chuyển động. Thời gian dần trôi qua, tay trái dịch chuyển ở Hoa Viên nơi xuân thủy đang tràn ra…
Tổ trọng án lấy tốc độ hai ngày một án liên tục phá mấy bản án cũ. Đáng quý ở đây là do Đỗ Long hoặc Đường Minh Hoa phụ trách, tổ trọng án đều thấy họ là những con người tài giỏi. Cái Đỗ Long cần chính là loại hiệu quả này, hắn sẽ có nhiều thời gian để đi cùng Lâm Nhã Hân, cùng sư tỷ của hắn du ngoạn khắp nơi.
Vốn dĩ Lý Văn Cẩm tính toán làm xong việc rồi mới đi, nhưng do Đỗ Long quyết tâm giữ lại, cô quyết định sẽ nghỉ ngơi hết hai tuần lễ, tới khi ngày nghỉ của Trần Dật Lộ kết thúc, đây giống như là một quyết định rất đột ngột. Nhưng Lý Văn Cẩm một nhà ba người lại cảm thấy quyết định như thế là rất bình thường, bởi vì Lý Văn Cẩm rất hiếu kỳ đối với Đỗ Long. Nghĩ muốn tiếp xúc nhiều một chút với “tiểu sư đệ” đột nhiên xuất hiện này, hiểu được phương diện mà cha mình không muốn người khác biết, mà Trần Tư Cừ thì thấy rằng Đỗ Long ngoài khoản ăn uống, thì tán gẫu với hắn về mảng đề tài xã hội cũng tương đối hợp, cho nên rất vui mừng khi có thể ở cùng hắn thêm vài ngày. Về phần Trần Dật Lộ tên tiểu bằng hữu này đã sớm bị hắn mua chuộc rồi. Nếu Lý Văn Cẩm bảo được nhất định y sẽ đồng ý chuyển trường tới thành phố Thụy bảo.
Buổi sáng Đỗ Long đưa Lý Văn Cẩm tới nới các cô gái thường tới chơi, còn tới công ty châu báu Thái Hưng dùng thẻ kim cương giảm 30% mua chút trang sức cho sư tỷ cùng cả nhà bọn họ. Ở phố ngoại thương, Đỗ Long cũng hướng dẫn cho bọn họ chơi cược thạch, qua đó mà có cơ hội làm cho bọn họ bị nghiện.
Lâm Nhã Hân trong khoảng thời gian đường uyển ngoạn và chung chạ với Đỗ Long, đã gặp mặt Đường Lệ Phượng một lần. Cũng thông qua những thủ đoạn trong thương trường, từ tay Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp mà tiếp quản hai công ty xây dựng và việc xây dựng tại hai địa bàn kia. Hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, làm cho Đường Lệ Phượng càng ấn tượng sâu sắc và tán thưởng cô. Mà hơn nữa các công nhân của công ty xây dựng cũng ổn định trở lại, tiếp tục thi công. Dưới những lời khen ngợi truyền miệng nhau của mọi người, Lâm Nhã Hân cũng kiếm được một món lớn, đây chính là một việc tốt.
Chẳng mấy chốc thời gian mấy giày đã qua đi. Ngày hai mươi mốt tháng tám là ngày xuống móng của trường tiểu học Hy Vọng xã Mãnh Tú. Đường Lệ Phượng trước hai ngày đã thông báo cho Đỗ Long và Lâm Nhã Hân, xác nhận Đỗ Long và Chu Dịch Thăng đều sẽ tham dự, cô mới thực yên lòng. Thực ra trong lòng cũng vô cùng mâu thuẫn, nói thật là trong lòng cô có chút hảo cảm đối với tên Chu Dịch Thăng này, người này cơ trí thực không phải tầm thường, y là người cho người khác cảm giác an toàn. Nếu hắn thực sự là người kia, Đường Lệ Phượng không biết có nên hận hắn hay không, dù sao trước đây cũng là cháu ngoại của cô làm chuyện xấu trước. Và cô rõ ràng là đã tha thứ không có lý do, huống hồ…