[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 715 : Bị heo ủi

Ngày đăng: 06:26 21/03/20

- Chúng ta kết hôn đi… Đường Lệ Phượng nói rất nhẹ nhàng như đó là việc của người khác vậy. Đỗ Long bị lời này của cô làm choáng váng, nhất thời không biết nên nói gì. Đường Lệ Phượng thản nhiên nhìn hắn, nói: - Thế nào? Làm anh sợ rồi hả? Đỗ Long nhanh chóng khôi phục lại, cười ha hả: - Quả thật hoảng sợ, tuy nhiên không phải vì vấn đề kết hôn, mà là em thay đổi nhanh quá. Vừa rồi em còn làm một bộ dáng phải giết anh, đột nhiên giờ lại nói muốn gả cho anh, dù ai cũng sẽ bị giật mình đấy. Đường Lệ Phượng vẫn bình tĩnh như cũ: - Tôi cũng biết rất bất ngờ, tôi có thể cho anh vài phút suy nghĩ. Đỗ Long nói: - Không cần suy nghĩ, đáp án của anh là không thể. Đường Lệ Phượng nhìn hắn lạnh lùng, cô không nói hai lời cầm túi xách rời đi. Đỗ Long bắt lấy cổ tay nàng, nói: - Sao em không thể bình tĩnh nghe anh nói vậy? Ngồi xuống, muốn đi cũng phải nghe anh nói hết đã! Đường Lệ Phượng không giãy ra được, cô ngồi trở về, lạnh lùng nói: - Còn có gì để nói nữa? Chỉ câu nói đầu tiên đã khiến anh giấu đầu lòi đuôi rồi. Anh đang lừa tình tôi, anh chỉ muốn chơi tôi thôi! Đỗ Long nói: - Em đã từng yêu chưa? Em có biết cái gì gọi là trêu đùa tình cảm không? Đúng là bừa bãi, làm như anh không để ý đến cảm giác của em vậy. Được, vậy chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn phải ở chung với nhau, phải lên giường ân ái đấy. Em có muốn tiếp tục quán triệt ý tưởng bị heo ủi của em không? Đường Lệ Phượng không nói gì, nhưng từ ánh mắt của cô Đỗ Long có thể cảm giác cô đang nghĩ như vậy. Đỗ Long thành khẩn nói: - Tiểu Phượng, anh không lừa em, càng không đùa giỡn tình cảm của em. Đây là vì anh trân trọng em, lúc này mới không thừa dịp lợi dụng để cưới em. Sau khi lên xe mua vé anh đã suy nghĩ một hồi lâu, anh không muốn lại để em bị tổn thương nữa. Đường Lệ Phương cười lạnh: - Đúng là nói dễ nghe hơn hát. Vậy anh làm thế nào mới khiến tôi không bị tổn thương nữa? Cả ngày lo lắng hãi hùng sợ có người từ cửa sổ nhảy vào sao? Đỗ Long nói: - Thật ra hôm nay anh gọi em là muốn bàn với em việc này. Chúng ta đều nghĩ đến ở cùng nhau, chứng minh chúng ta rất tâm đầu ý hợp… Đáng tiếc đề nghị của em cấp tiến hơn so với suy nghĩ của anh. Ý kiến của anh là trước tiên chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, chờ lúc em có thể thật sự tiếp nhận anh, lúc đó chúng ta kết hôn cũng không muộn. Đường Lệ phượng suy nghĩ một chút rồi nói: - Từ từ bồi dưỡng tình cảm? Anh định cả ngày quấy rối tôi sao? Đỗ Long cười nói: - Trước kia miễn cưỡng xem như quấy rầy, bây giờ gọi là hẹn hò, như nam nữ bình thường thôi. Anh sẽ không uy hiếp em, nhưng em cũng phải phối hợp một chút, đừng cứ không nói lời nào. Chẳng lẽ em không muốn hưởng thụ cảm giác được theo đuổi sao? Đường Lệ Phượng ngẫm nghĩ: - Hẹn hò sao? Để tôi nghĩ đã… Đỗ Long lẳng lặng chờ, lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên. Chờ nhân viên phục vụ rời khỏi, Đường Lệ Phượng mới nói: - Hôm nay có tính là một lần hẹn hò không? Tôi sợ không có nhiều thời gian… Đỗ Long cười nói: - Em nghĩ chỉ mình em vội sao? Anh cũng rất bận, có thể mấy tháng em cũng không liên lạc được. Hiện tại em chỉ thấy chán ghét anh, thế nên cảm thấy đi với anh là phí thời gian, hận không thể để anh vĩnh viễn đừng làm phiền em. Chờ em bắt đầu hiểu anh, tiếp nhận anh, em sẽ phát hiện cùng anh một chỗ là một chuyện rất vui sướng. Lâm Nhã Hân, Lý Thụy Trân đều là tấm gương tốt nhất. Đường Lệ Phượng hừ một tiếng, nói: - Tôi không phóng khoáng như những cô gái đó. Nếu anh muốn hẹn hò với tôi phải cắt đứt những quan hệ với mấy cô không bình thường kia, nếu không cũng đừng bàn nữa! Đỗ Long cười khổ, nói: - Anh có thể hiểu được suy nghĩ của em, tuy nhiên em cần cho anh chút thời gian, anh cam đoan đến lúc em cam tâm tình nguyện gả cho anh, anh tuyệt sẽ không còn quan hệ với những cô gái mà em cho là không bình thường này nữa. Đường Lệ Phượng nói: - Được, tôi sẽ đợi. Hy vọng anh không lừa tôi. Đỗ Long cười nói: - Anh thương tiếc còn không kịp… Nào, nếm thử miếng thịt bò nhà hàng này làm, rất mềm và ngon, không có ở những nhà hàng khác đâu. Bàn bạc xong sự việc, Đường Lệ Phương liền bình tĩnh, trong lúc vô ý đã hưởng thụ sự dịu dàng của Đỗ Long, những biểu hiện tận tình của hắn, tri thức uyên bác cùng cách nói năng hài hước dần hấp dẫn hứng thú của Đường Lệ Phượng. Cô không khỏi nhớ tới lời bình của Tô Linh Vân về Đỗ Long, Đỗ Long quả đúng là kẻ thú vị, nhưng điều kiện trước nhất là hắn không biểu hiện loại tham muốn chiếm hữu mạnh mẽ này… Sau khi cảm giác của Đường Lệ Phượng về Đỗ Long thay đổi, quan hệ của hai người nhanh chóng hòa thuận hơn. Tuy nhiên nói thân mật thì vẫn còn khoảng cách dài. Đường Lệ Phượng vẫn cẩn thận đề phòng Đỗ Long. Điều này cũng khó trách, ai nếm qua đau khổ như vậy đều sẽ luôn cảnh giác với Đỗ Long. Nhưng đối với Đỗ Long chỉ cần quan hệ giữa hai người khôi phục tại mức bạn bè bình thường đã là thắng lợi lớn, thế nên hắn vẫn hầu hạ cẩn thận. Đường Lệ Phượng nhìn cái dạng trước ngạo mạn sau cung kính của hắn, trong lòng thầm cười lạnh: “Sớm biết có hôm nay thì lúc trước việc gì phải như thế!” Sau khi ăn xong Đỗ Long đưa Đường Lệ Phượng đến gần chỗ khu tòa nhà thành ủy. Đường Lệ Phượng dừng bước, nói với Đỗ Long: - Dừng ở đây thôi, tôi không muốn bị người khác nhìn thấy tôi với anh đi cạnh nhau. Đỗ Long gật đầu, dừng bước nói: - Anh sẽ đi bây giờ. Tiểu Phượng, trước khi về em có muốn cho anh một cái ôm hay nụ hôn cổ vũ không? Đường Lệ Phượng lạnh nhạt nói: - Điều đó là không thể. Chờ đến ngày anh có thể thật sự làm tôi rung động hẵng nói. Đỗ Long cười nói: - Vậy sao? Nếu anh quyên tiền tầm mười triệu thì sao? Đường Lệ Phượng do dự một chút, nhìn ánh mắt Đỗ Long toát ra ý cười, cô tức giận: - Anh đúng là một kẻ vô lại! Đỗ Long cười nói: - Bây giờ chẳng ai muốn làm quân tử cả, chỉ có vô lại mới ôm được mỹ nhân về. Cho nên anh cứ vô lại một chút mới tốt. Mười triệu nhé, Bí thư Đường, chẳng lẽ em thật không có hứng thú sao? Đường Lệ Phượng vừa xấu hổ vừa giận, trợn tròn mắt nhìn Đỗ Long, trong lòng giãy dụa, cuối cùng ôm tâm tính coi như bị heo ủi một cái, nói: - Được rồi, mười triệu, nhưng nếu anh nói mà dám không thực hiện… Đỗ Long mừng rỡ, hắn tiến lên ôm Đường Lệ Phượng cười nói: - Anh là kẻ dễ nuốt lời vậy sao? Tiểu Phượng của anh, bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của em thật đáng yêu. Đường Lệ Phượng sưng mặt, cứng rắn nói: - Hôn thì hôn, nói nhiều làm gì. Tôi coi như bị heo ủi một lần. Đỗ Long không khỏi chán nản, hắn nâng cằm Đường Lệ Phượng lên, chậm rãi hôn. Đường Lệ Phượng nhắm hai mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng. Cô xiết chặt nắm tay, toàn thân căng cứng, thầm nghĩ qua một lát sẽ tốt thôi. Nhưng chờ mãi nụ hôn trong suy nghĩ vẫn không thấy, Đường Lệ Phượng không kìm nổi mở to mắt, thấy anh mắt Đỗ Long chỉ cách cô vài cm, khiến Đường Lệ Phượng giật thót. Đỗ Long hộc mùi rượu vào Đường Lệ Phượng, nói: - Tiểu Phượng, em thật đáng yêu… Anh yêu em… Ngay tại khoảnh khắc trái tim Đường Lệ Phượng rung động đến tột đỉnh, miệng của Đỗ Long rốt cục đặt trên môi mềm của cô, kịch liệt hôn hít. Đầu lưỡi của hắn thậm chí còn thử thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn của Đường Lệ Phượng, châm vào hàm răng và cái lưỡi thơm tho của cô. Cảm giác mãnh liệt này nháy mắt lan khắp toàn thân Đường Lệ Phượng, đầu cô như bị sét đánh, hoàn toàn mất đi hưởng ứng. Hai tay của Đỗ Long tranh thủ luồn lách, vuốt ve thân thể của cô cách một lớp quần áo. Khi người Đường Lệ Phượng bớt cứng ngắc, dần trở nên mềm mại thì Đỗ Long đột nhiên buông cô ra, cười nói: - Tiểu Phượng, cảm ơn em đã trao anh nụ hôn này. Nó đã cho anh niềm tin và sức mạnh vô tận. Một ngày nào đó anh sẽ làm em yêu anh. Anh phải đi rồi, mười triệu sẽ được gửi vào tài khoản của em nhanh thôi. Bảo trọng! Đỗ Long nói xong dứt khoát xoay người đi. Đường Lệ Phượng nhìn bóng lưng hắn mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô bóp chặt nắm đấm: tên khốn khiếp, vô lại! Không ngờ cứ thế mà đi! Đúng là đáng hận!