[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 730 : Ủy thác
Ngày đăng: 22:07 06/09/19
Bạch Nhạc Tiên giải thích thay Đỗ Long:
- Anh ấy có tin tức nội bộ, nên đầu cơ cổ phiếu mới có thể kiếm được nhiều như vậy. Ba đừng lo lắng nữa, dạo trước Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã điều tra anh ấy mấy lần rồi, anh ấy vẫn có thể ngồi ở đây cho thấy anh ấy rất trong sạch.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Chắc chắn là phải hiểu thêm chút mới được, Đỗ Long, cháu đừng chê ta dông dài nhé. Việc dùng tin tức tin tức đầu cơ cổ phiếu này trước mắt thì không sao, tuy nhiên sau này tốt nhất không nên làm thế nhiều. Đặc biệt là lúc cháu lên chức ngày một cao, vì hưởng thụ chút vật chất mà ảnh hưởng tới con đường tiến thân thì thật đáng tiếc.
Đỗ Long gật gật đầu, vẻ tiếp thu, nói:
- Lâu lắm rồi cháu cũng không đầu cơ cổ phiếu nữa, số tiền hùn vốn cùng người khác cũng rút hết ra rồi. Tuy nhiên số tiền kiếm được đã đủ cho cháu và Tiên nhi sống dư dả cả đời, hai bác cứ yên tâm, cháu sẽ không để Tiên nhi phải chịu khổ đâu.
Bất ngờ Bạch Nhạc Tiên nói:
- Ai đồng ý sống cả đời với anh chứ? Mẹ, đừng nghe anh ấy nói lung tung!
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đỗ Long cần nhân tài là có nhân tài, cần tướng mạo có tướng mạo. Tiền đồ rộng mở, còn là vị đại kim chủ, không lấy người đàn ông tốt này, sau này đừng khóc.
- Không lấy chồng, không lấy chồng!
Bạch Nhạc Tiên thẹn thùng trốn vào lòng mẹ, Triệu Tuệ Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, cười nói:
- Con gái sớm hay muộn cũng phải gả đi, Đỗ Long thích con, con cũng thích Đỗ Long, thế chẳng phải rất tốt sao?
- Mẹ…
Bạch Nhạc Tiên kháng nghị:
- Một chiếc vòng và ba bức tranh đã mua chuộc được hai người rồi, liên thủ bán cả con gái, hai người thật khiến con đau lòng.
Triệu Tuệ Anh cười nói:
- Vậy cũng phải xem đó là ai. Đỗ Long là chàng trai giỏi nhất ta từng gặp, ta thấy con đừng do dự nữa, ba mẹ cũng hiểu nỗi băn khoăn khi lấy chồng sớm.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi nói:
- Dù sao con cũng không muốn lấy chồng sớm như vậy, hai năm nữa hãy nói đến chuyện này.
- Con nhỏ này...
Bạch Tùng Tiết thở dài, nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, con bé này hư quá rồi, sau này nhờ cháu trông chừng nó nhé, đừng để nó hồ đồ nữa.
Cảm giác bất an trong lòng Đỗ Long càng thêm mãnh liệt, hắn cười nói:
- Bí thư Bạch, bác yên tâm, cháu sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cháu còn gọi ta là bí thu Bạch sao?
Đỗ Long cười hì hì, nói:
- Bác trai…
- Ăn cơm đi, đồ ăn nguôi cả rồi...
Triệu Tuệ Anh cười nói:
- Đỗ Long, hôm nay lần đầu tiên cháu đến đây, đừng khách sáo nhé. Tùng Tiết, anh uống chút rượu không? Hiếm khi vui thế này, tối nay tôi không hạn chế ông nữa.
Bạch Tùng Tiết lắc đầu, nói:
- Thôi, tôi và Đỗ Long lấy trà thay rượu là được rồi. Làm quan cả đời, cả đời uống rượu rồi, ăn cơm ở nhà thoải mái một chút đi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Đúng thế, uống rượu hại người, không cần thiết phải uống thì đừng uống. Đỗ Long sau này cũng uống ít thôi, tuy tửu lượng của anh cao, nhưng rượu sẽ ăn mòn thân thể trong thời gian dài đấy, có thể không uống vẫn là tốt nhất.
Đỗ Long âm thầm quan sát vẻ mặt Bạch Tùng Tiết, chỉ thấy ông ta dù vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại đầy đau buồn, đang nhìn Bạch Nhạc Tiên tràn ngập yêu thương.
Triệu Tuệ Anh cả đời làm người vợ hiền, tay nghề làm bếp của bà có thể so với đầu bếp khách sạn. Bạch Nhạc Tiên vui vẻ giới thiệu với Đỗ Long, gắp thức ăn vào bát hắn, Bạch Tùng Tiết và Triệu Tuệ Anh luôn mỉm cười.
Triệu Tuệ Anh đột nhiên phát hiện Bạch Tùng Tiết đang nhìn chiếc vòng ngọc trên tay mình, trong lòng lo lắng, thấp giọng nói:
- Đợi lát nữa tôi sẽ tháo nó ra, rồi bảo thằng Long mang về.
Bạch Tùng Tiết lắc đầu, nói:
- Thật là đẹp... Tuệ Anh, bà đi cùng tôi nửa đời người, khổ thì nhiều mà phúc thì chẳng được bao nhiêu, tôi thật có lỗi. Chiếc vòng này bà hãy giữ lấy, là bọn trẻ nó tặng mà, không sao đâu.
Triệu Tuệ Anh cảm động nói:
- Tùng Tiết, tôi không hối hận vì đã lấy ông. Giờ Tiên nhi cũng đã lớn rồi, chỉ cần nó được sống vui vẻ, là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Bạch Tùng Tiết khẽ cười ha ha, đột nhiên thoáng thấy Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đang nhìn họ với ánh mắt sáng ngời, Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Hai đứa nhìn gì đấy? Thanh niên như hai đứa thì nói chuyện yêu đương được, còn những người già như chúng ta nói chuyện thân mật một chút cũng không được sao?
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu liên tục, nói:
- Hai người cứ tự nhiên ạ, con không nhìn thấy gì cả.
- Con bé này…
Bạch Tùng Tiết vừa cười khổ vừa lắc đầu nói:
- Đỗ Long, cháu có nghĩ tới việc chuyển về thành phố Ngọc Minh không? Dù tạm thời ở Ngọc Minh không có vị trí thích hợp, nhưng chuyển về làm chức gì đó nhàn rỗi cũng tốt, cháu sẽ có thời gian ở bên Tiên nhi. Có cơ hội ta sẽ giúp cháu sắp xếp một chỗ.
Đỗ Long nói:
- Bác trai, việc này cháu đã nghĩ kỹ rồi, hiện nay tiền đồ của cháu ở châu Đức Hồng cũng không tồi. Bí thư Châu ủy châu Đức Hồng, trưởng phòng Công an đều rất coi trọng cháu. Cháu đã chuẩn bị chuyển tới đội trị an thành phố Lỗ Tây làm việc rồi, cháu định qua bên đó phát triển sự nghiệp. Đột nhiên chuyển về để làm người rảnh rỗi cháu e không chịu nổi. Cháu thấy chi bằng để Tiên nhi chuyển tới thành phố Lỗ Tây, như vậy chúng cháu có thể ở cùng nhau rồi.
Triệu Tuệ Anh lập tức phản đối nói:
- Như vậy không được, Tiên nhi là căn mạng của ta, đi xa như thế là muốn lấy cái mạng này của ta đấy. Đỗ Long, cơ hội ở thành phố Ngọc Minh nhiều hơn so với ở châu Đức Hồng, ta cảm thấy cháu nên chuyển về đây thì tốt hơn. Chắc cha mẹ cháu cũng ở thành phố Ngọc Minh chứ? Hai đứa chắc đều là con một... Người làm cha mẹ đều hy vọng con cái ở bên cạnh mình chứ không phải sẽ đi xa như vậy…
Đỗ Long cười khổ gật gật đầu, cha mẹ của hắn chắc cũng không nghĩ như vậy, nhất là mẹ hắn. Qua cả một năm rồi mới ngớ ra là chưa từng gặp mặt nhau, người mẹ như vậy thì thật sự không thấy nhiều lắm.
- Cháu sẽ suy nghĩ thêm một chút ạ...
Đỗ Long nói, Triệu Tuệ Anh bắt đầu nói tới những điểm tốt khi về thành phố Ngọc Minh, muốn khuyên Đỗ Long thay đổi chủ ý. Sau một hồi Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy hai nơi đều có cái lợi riêng, chuyện này hãy để cho hai đứa nó suy xét đi, con gái lớn không nên giữ nữa…
Bữa cơm này chủ khách đều vui vẻ, thành công lớn nhất của Đỗ Long là khiến Triệu Tuệ Anh chấp nhận hắn. Sau khi ăn xong Triệu Tuệ Anh thu dọn các thứ, Đỗ Long muốn giúp nhưng Bạch Tùng Tiết nói:
- Đó là việc của phụ nữ, cháu để bà ấy làm đi, Tiên nhi, con cũng nên học làm chút việc nhà đi, giúp mẹ con thu dọn. Đỗ Long, rửa tay rồi chúng ta vào thư phòng nói chuyện.
Đỗ Long và Bạch Tùng Tiết đi vào thư phòng, Bạch Tùng Tiết nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, có phải cháu có rất nhiều điều hoài nghi?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Vâng ạ, cháu có chút không hiểu, nhưng nếu bác không tiện nói thì cháu không hỏi nữa.
Bạch Tùng Tiết thở dài:
- Tiên nhi tính tình cẩu thả, mẹ nó cũng không phải là người giỏi quan sát, muốn giấu bọn họ rất dễ, với khả năng của cháu, muốn gạt cháu thật không dễ dàng… Ta nói thật với cháu vậy…
Bạch Tùng Tiết nghe thấy tiếng Bạch Nhạc Tiên và Triệu Tuệ Anh đang nói cười trong phòng bếp, ông ta nhìn Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, chuyện này xin cháu hãy giữ kín giúp ta... Dạo trước lúc làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, các bác sỹ phát hiện ra ta bị ung thư dạ dày…
Vẻ mặt Đỗ Long cũng không quá kinh ngạc, hắn nói:
- Cháu đoán ra rồi, chắc vẫn đang ở giai đoạn đầu và cơ hội chữa khỏi là rất lớn.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Có lẽ thế, nhưng ta lại vẫn phải lo chu toàn mọi việc trước. Điều ta lo lắng nhất là Tiên nhi, con bé từ nhỏ đã giống con trai rồi, trừ ta ra, đến mẹ nó cũng không có cách nào trói buộc được nó, cũng may giờ có cháu... Nói thật cháu cũng không phải là đối tượng hoàn hảo nhất của Tiên nhi, cháu rất thông minh, ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Hơn nữa cháu lại rất đào hoa, không biết sau này còn gây ra bao nhiêu mối nợ tình, Tiên nhi lấy cháu cũng không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức…