[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 837 : Tặng thêm vào
Ngày đăng: 06:29 21/03/20
Con tàu cứu hộ có treo cờ đỏ năm sao kia hiển nhiên nghe được âm thanh từ vụ nổ vừa rồi, thành viên thuyền vô cùng cảnh giác, sử dụng cờ hiệu thông dụng quốc tế phát tín hiệu nhắc nhở. Không cần đợi lâu, thuyền của Đỗ Long đến gần, hắn đứng trước mui thuyền vẫy tay với thuyền cứu hộ, một lát sau thay cờ hiệu ra dấu cho phép họ tới gần.
Khi hai chiếc thuyền dần dần tiến gần nhau, Đỗ Long đã nhìn thấy bố hắn đứng trên đầu thuyền vẫy tay, trên khuôn mặt ông tràn đầy vẻ vui mừng thanh thản.
Một dây thang được thả từ trên tàu cứu hộ xuống, người của Đỗ Long nhanh chóng rời thuyền lên chiến hạm. Tàu cứu hộ tiếp tục chạy lên phía trước, con thuyền vừa cướp được khi nãy tự động trôi về trước cách xa một đoạn, trong khoang thuyền đột nhiên phát nổ, sau một phút đồng hồ ngắn ngủi nó đã chìm sâu trong lòng nước.
Đỗ Long vừa bước lên tàu, Đỗ Khang đến trước mặt ôm chặt lấy hắn, sau đó ông mới chịu buông Đỗ Long ra, nhìn khắp người bố một lần, Đỗ Long nói:
- Bố, con không sao, tất cả mọi người đều bình an vô sự, bao gồm cả người bố muốn, nhưng bố phải nhanh chóng mang anh ta về nước làm phẫu thuật, nếu không con không chắc anh ta còn kiên trì được bao lâu.
Đỗ Khang cười:
- Mọi người không sao là tốt rồi, còn tên này nếu đã mang về rồi, mọi người không cần quan tâm hắn nữa, à, sao vẫn còn một người bị thương? Người này là...
Đỗ Long đáp:
- Là chiến hữu một người bạn của con, chuyện của họ bố cũng đừng hỏi tới, đưa chúng con về nước là được rồi. Mệt chết đi được, chúng con còn phải tắm rửa cái đã, sau đó ngủ một giấc, đến lúc tỉnh lại mà đã về đến nhà thì còn gì bằng.
Đỗ Khang cười nói:
- Không thành vấn đề, mọi người đi theo tôi.
Đỗ Khang sắp sếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trên tàu cứu hộ và bảo đảm an toàn. Chính phủ Mianmar không có quyền cản trở hay điều tra tàu cứu hộ, mà trùm buôn thuốc phiện ở tam giác vàng cũng chẳng dám động vào chiếc quân hạm cỡ lớn này, trùm buôn thuốc phiện bị tiêu diệt trên đường áp giải về Hoa Hạ năm ấy chính là tấm gương sống.
Đỗ Long tắm rửa ở phòng tắm công cộng, quay về phòng thì phát hiện Đỗ Khang đã ngồi đó đợi hắn từ bao giờ. Đỗ Long dùng khăn tắm lau khô nước trên người, nói:
- Có vấn đề gì bố hỏi nhanh lên, lát nữa kiếm cho con cái máy tính nào có thể vào được mạng, con có việc cần dùng.
Đỗ Khang nói:
- Tình báo của bố cho biết các con vừa đến đã mắc bẫy của Cát Quân, bị bắt sống trong hang ổ của chúng, thiếu chút nữa đã hù chết ta rồi, con mà xảy ra chuyện gì chắc mẹ con sẽ làm thịt bố mất. Sau đó xảy ra những chuyện gì nữa? Người của Cát Quân bủa giăng khắp núi đồi lùng bắt, nhân viên tình báo trong tay ta cũng không dám tiếp cận để tránh bị chúng tóm một mẻ.
Đỗ Long hời hợt nói:
- Cũng không có gì, thực ra là chúng con cố ý để hắn bắt, để tay chân của Cát Quân trực tiếp đưa đến hang ổ của chúng. Vừa nhìn thấy Cát Quân chúng con đã gây sự làm khó dễ hắn, bắt Cát Quân lại để làm điều kiện trao đổi, sau đó tiếp tục chạy trốn, cũng không có gì đáng nói. Cát Quân coi như xong đời, Tam Giác Vàng được một phen hỗn loạn, ngoài ra trước khi chúng con rời đi, đã làm nổ tung lô thuốc phiện mới nhập về của hắn. Tin tức này chắc có giá trị với bố chứ?
Đỗ Khang cười nói:
- Có giá trị, đương nhiên có giá trị rồi, lần này con thực sự giúp được việc lớn rồi.
Đỗ Long cười:
- Vậy thì… con được thưởng gì nào?
Sắc mặt Đỗ Khang nghiêm nghị, giọng giáo huấn
- Con đừng có nghĩ sẽ được thưởng cái gì. Con là người nhà nước, phục vụ tổ quốc là thiên chức của con, làm tốt công việc của con mới là điều quan trọng nhất. Nếu như đạt tiêu chuẩn khen thưởng, tổ chức tự khắc ban thưởng cho con!
Đỗ Long ngáp một hơi dài:
- Thật là uổng công, vốn dĩ vẫn còn thông tin quan trọng muốn tiết lộ với bố, nếu đã như vậy, cũng không cần nói nhiều rồi.
Đỗ Khang tức giận:
- Tên tiểu tử hỗn láo này, còn dám cò kè mặc cả với bố. Món quà duy nhất bố có thể cho con là đã mắt nhắm mắt mở cho qua những việc con làm, thậm chí còn giúp con xóa sạch dấu vết, còn thông tin gì thì mau nói ra! Bằng không bố sẽ không quản cái việc Ngọc Quan Âm kia nữa!
Đỗ Long thở dài:
- Ai da, thật là uổng công… bố đã uy hiếp con như vậy thì chi bằng nói thật cho bố biết vậy. Trong địa bàn của Cát Quân, con đã gặp hai người phụ nữ, là hai mẹ con vô cùng xinh đẹp, đúng lúc họ đang bàn chuyện buôn bán thuốc phiện với Cát Quân. Bố đoán xem họ là ai?
Đỗ Khang chột dạ hỏi:
- Có phải là người Nhật Bản?
Đỗ Long gật đầu, cười nói:
- Không sai, là một cặp hoa mẫu nữ đến từ Nhật Bản, vợ con của người đứng đầu tổ chức Sơn Khẩu.
Đỗ Khang chắc nịch:
- Quả nhiên là bọn họ, bọn họ là hai cây thuốc phiện đầy ma lực, không phải con lại trêu chọc họ rồi đúng không?
Đỗ Long thật thà đáp:
- Không trêu chọc họ thì lấy đâu ra tin tình báo? Rơi vào tay con, họ tiết lộ không ít tin tức quan trọng, trong đó bao gồm mạng lưới gián điệp trên khắp Trung Quốc, có cả Đài Loan và Hồng Kông.
Đỗ Khang rất king ngạc:
- Hai mẹ con họ biết nghe lời vậy sao? Bọn họ đã cho con biết những gì?
Đỗ Long nói:
- Danh sách mạng lưới gián điệp, đợi con nghỉ ngơi xong sẽ viết gửi cho bố, bây giờ con muốn nghỉ ngơi, con cần có máy tính, đừng quên mang cho con đấy.
Đỗ Khang thắc mắc:
- Nếu đã muốn nghỉ ngơi, sao còn muốn chơi điện tử?
Đỗ Long đáp lại:
- Vậy nhất định là có nguyên do của nó mà… nhanh đi bố, nếu để hai mẹ con họ đi trước một bước thì chuyện không dễ dàng rồi.
Đỗ Khang vẫn tỏ ra hiếu kì:
- Nói cho bố biết con định làm gì, nếu không bố không đưa cho con nữa.
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
- Trước kia bố có bao giờ nhiều lời thế này đâu… nói thật cho bố biết, hai mẹ con nhà kia vì bảo toàn mạng sống, đã phải bỏ ra một khoản tiền chuộc mạng không nhỏ. Trước khi họ chưa kịp thay đổi ý định, con phải nhanh chóng chuyển số tiền ấy đi, có lẽ nên đổi mới trang bị của cục an ninh quốc gia? Có cần con đem số tiền ấy sung công không?
Đỗ Khang nói:
- Có bao nhiêu tiền chứ? xung công quỹ hết, đừng có mà vạch áo cho người xem lưng.
Đỗ Long đáp:
- Ba mươi triệu, nếu bố muốn thì cho con số tài khoản đi.
Đỗ Khang nói:
- Không phải ta muốn, mà là phải nộp cho quốc gia, ba mươi triệu không hề nhỏ, con đừng nghĩ bỏ túi riêng, như thế là tham ô tiền phi pháp.
- Con biết rồi….
Đỗ Long vật đầu xuống giường, hàm hàm hồ hồ nói:
- Bố còn không nhanh một chút, con sắp ngủ rồi.
Đỗ Khang không còn cách nào khác đành đi ra, Đỗ Long ở phía sau nói vọng lại:
- Đừng quên mang thêm cho con cái máy biến thanh, con phải gọi vài cuộc điện thoại quốc tế đường dài
Rất nhanh sau đó Đỗ Khang mang cho Đỗ Long những thứ hắn cần. Đỗ Long trước mặt Đỗ Khang gọi một cú điện thoại sang Nhật Bản, sau khi thông qua mật mã nghiệm chứng, hắn dễ dàng chuyển số tiền ba mươi triệu ra ngoài, thông qua một tài khoản trung gian, Đỗ Long đưa số tiền đó vào trong tài khoản mà vừa rồi bố hắn cung cấp.
Tiền đã chuyển xong, Đỗ Khang vẫn ngây ra nhìn Đỗ Long. Hắn ngáp một cái mà rằng:
- Bố, con muốn ngủ rồi, không phải bố muốn cùng con đấy chứ?
Đỗ Khang nói:
- Cùng con thì có sao ? Lúc con ba tuổi bị sốt cao, ta ba ngày ba đêm không ngủ săn sóc con.
Nói rồi, Đỗ Khang quay người bước ra phía ngoài, đi đến cửa ông quay lại nói:
- Con trai, là ta quan tâm con, cho nên mới nhắc nhở con, chỗ tiền kia không thể động vào, con đừng có làm trò ma quỷ rồi lại rước họa vào thân.
Đỗ Long trả lời lại:
- Biết rồi mà, con sẽ đem quyên góp hết cho tổ chức bảo trợ nhi đồng quốc tế được chưa ạ?
- Như vậy còn tạm chấp nhận, có điều…sao không quyên góp vào quỹ từ thiện trong nước?
Đỗ Long liếc mắt hỏi vặn:
- Bố có bảo đảm là mỗi một phần tiền đều đến được tay của mấy đứa trẻ không? Người ta có thể….