[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 899 : Các bên tìm viện binh (2)

Ngày đăng: 22:07 06/09/19

- Cái gì, cậu ở nhà khách bị người ta kiểm tra phòng? Bên cạnh cậu sẽ không đúng lúc có cô gái xinh đẹp trần truồng chứ? Hạ Hồng Quân ha ha cười to, y rất nhanh ý thức được có chỗ không đúng, y nói: - Cậu không ở thành phố Lỗ Tây lại chạy đi đâu? Cậu cho bọn họ xem thẻ công tác của cậu thì không phải xong chuyện rồi sao? Chẳng lẽ cảnh sát đó nói nguyên tắc như vậy, cả đồng nghiệp cũng bắt? Đỗ Long nói: - Cậu quản họ nói cái quái gì. Tôi nghi ngờ có người muốn chơi tôi, dù sao cậu phải giúp tôi giải quyết chuyện này. Bây giờ tôi đang ở nhà khách 781 Quảng Châu, phòng 603. Hạ Hồng Quân ngẫm nghĩ, nói: - Giúp cậu giải quyết không thành vấn đề, nhưng có cần thiết không? Chẳng lẽ cậu cố ý muốn làm to chuyện? Đỗ Long ha ha cười nói: - Cũng không cần làm to lắm, chỉ cần tạo chút áp lực thì được, động tác phải nhanh một chút, nếu không một đám cảnh sát nữa đến thì tôi sẽ không nhịn được. Hạ Hồng Quân cười nói: - Thật muốn bay đi Quảng Châu xem tình hình thảm hại lúc cậu bị bắt, nhưng thấy cậu giúp đỡ tôi mấy bận, tôi xem như trả cậu một nhân tình. Được rồi, cậu đợi một chút, tôi giúp cậu nghĩ cách. Hạ Hồng Quân kết thúc cuộc nói chuyện với Đỗ Long. Đúng lúc mấy người Tiếu Học Binh, Vương Bá đang cùng uống rượu nói: - Đỗ Long gặp phiền phức ở Quảng Châu, ở nhà khách của quân đội lại bị kiểm tra phòng, các cậu ai có người quen bên đó? Thì giúp cậu ta một chút. Đỗ Long nói không cần làm lớn chuyện lắm, tôi không tiện ra mặt. Nhà khách quân đội mở chỉ cần mở cửa làm ăn, thì phải chịu quản lý của Công thương, Thuế vụ, các bộ Công an. Nhưng vì phía sau họ có quân đội chống lưng, loại quản lý này thường thuận theo đó mà hình thành. So với nhà trọ của người dân bình thường mở, nhà khách, khách sạn của quân đội rõ ràng sẽ giảm phiền phức rất nhiều, ít nhất cảnh sát sẽ không vô sự đi kiểm tra phòng. Cho nên mọi người nghe nói Đỗ Long ở trong nhà khác quân đội bị người ta “bắt gian tại giường”, đều vui sướng mỉm cười. Qua một lát Hạ Hồng Quân mới nói: - Các người đừng cười nữa, nhanh nghĩ cách đi. Hồ Tuyết Mai lấy điện thoại ra nói: - Lúc trước huấn luyện, tôi quen một Thiếu tá, hình như chính là người của quân khu Quảng Châu, tôi gọi điện hỏi một chút. Đoàn Huệ Minh nói: - Tuyết Mai, lúc nào cô chủ động như vậy? Không phải cô chấm thằng nhóc Đỗ Long đó chứ? Hồ Tuyết Mai trừng mắt nhìn y, nói: - Đáng ghét, đừng quên, Đỗ Long từng cứu tôi, giúp đỡ là nên làm. Đoàn Huệ Minh ha ha cười nói: - Đừng khẩn trương, tôi đâu có nói gì… trễ thế này, gọi điện đến sẽ không làm phiền sinh hoạt riêng tư của người ta chứ? Hồ Tuyết Mai không để ý đến y, điện thoại rất nhanh điện được kết nối. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông không nhẫn nại: - Ai vậy, trễ thế này, còn chưa ngủ à? Hồ Tuyết Mai nói: - Thiếu tá Trình Đào phải không? Tôi là Hồ Tuyết Mai, trước kia làm huấn luyện đặc chủng quân khu thành đô… - Là Huấn luyện Hồ à? vâng… bên kia điện thoại vang lên giọng nói cất cao mấy bậc, sau đó là hi hi hô hô một trận. Người đàn ông vui mừng đó hình như làm đổ một đống đồ. Hồ Tuyết Mai bình tĩnh nói: - Là tôi… Thiếu tá Trình Đào, anh có thể giúp tôi một chuyện không… tôi có người bạn gặp chút phiền phút ở Quảng Châu… Thiếu tá Trình Đào đầy miệng nhận lời, cũng tỏ ý sẽ lập tức đích thân dẫn người đến. Hồ Tuyết Mai cúp máy, rất bình tĩnh nói: - Xong rồi. Đoàn Huệ Minh huýt sáo, nói: - Mỹ nhân xuất mã quả nhiên không giống bình thường. Hồ Tuyết Minh cho y một quyền, nói: - Không nói không ai tưởng anh bị câm! Hạ Hồng Quân nói: - Hình như cô quên nhắc vị Thiếu tá đó đừng làm quá lớn chuyện. Hồ Tuyết Mai điềm nhiên nói: - Đỗ Long mong muốn không phải là làm to chuyện sao? Anh ta chỉ là không tiện biểu đạt ra ngoài mà thôi. Đoàn Huệ Minh huýt sáo, sau đó dựng thẳng ngón tay cái, lần này y không nói gì cả. Hạ Hồng Quân nghĩ ngợi, cảm thấy Hồ Tuyết Mai nói quả thật rất có lý, y hi hi cười, sờ sờ đầu, nói: - Sao tôi không nghĩ tới chứ? Con gái quả nhiên cẩn thận một chút nhỉ. Hồ Tuyết Mai bĩu môi, nói: - Xin đừng lấy tôi ra so sánh với con gái bình thường, bọn họ biết chơi như vậy không? Hồ Tuyết Mai lấy con dao ra, cằm trong tay nghịch. Chỉ thấy con dao trên lưng bàn tay cô thậm chí trên ngón tay rớt bay xuống, lại không có rời khỏi tay của Hồ Tuyết Mai. Hình như tay của Hồ Tuyết Mai có ma lực hút lấy con dao, làm thế nào cũng không rớt ra. Chiêu này được không ít người xem khen ngợi, quả nhiên không phải con gái bình thường có thể làm được. Ở nhà khách781 Quảng Châu, lúc Đỗ Long gọi điện, vị cảnh sát tên gọi Tiểu Lưu đó cũng đang gọi điện. Còn đội trưởng bọn họ và một cảnh sát còn lại kéo đồng bọn đang hôn mê của bọn họ tới ngoài cửa. Hai người nghe thấy nội dung của Đỗ Long gọi điện, xì xào bàn tán nói: - Xem ra thằng nhóc này có quan hệ, bây giờ làm thế nào? Quả trứng của đội trưởng đó may mắn không có bể, trong lòng thầm hận vô cùng, y phẫn nộ nói: - Quan hệ của nó xem ra cũng không ra gì cả, bằng không không cần nhờ đến người khác. Đừng để ý đến nó, bắt về trước hãy nói, xảy ra chuyện tôi gánh! Chốc lát, phía dưới nhà khách vang lên tiếng còi cảnh sát inh ỏi. Đỗ Long cũng dùng khăn lông lớn lau nước đi ra khỏi phòng tắm. Mấy cảnh sát vốn đã chấn hưng sĩ khí trong lòng bất giác vui mừng: - Thằng nhóc này cũng quá bình tĩnh rồi, chưa bao giờ gặp khách chơi gái trơ tráo, lại rất ung dung như vậy. Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có chỗ chống lưng rất mạnh. Lúc Đỗ Long đang mặc quần áo liên tiếp nhân hai cuộc điện thoại, một là của Hạ Hồng Quân gọi đến, y nói đã tìm người rồi, nhưng có thể không tới nhanh như vậy, bảo Đỗ Long nghĩ cách trì hoãn một chút. Cuộc điện thoại còn lại là Đỗ Khang gọi đến, Đỗ Khang hỏi Đỗ Long có cần ông ra mặt không, Đỗ Long nói không cần, Đỗ Khang cũng liền không để ý tới hắn. Đỗ Long vừa đặt điện thoại xuống, một nhóm lớn cảnh sát cầm thuẫn che chắn xông đến. Vị đội trưởng nhìn trợn mắt há họng, chỉ thấy một thanh tra cảnh sát đi đến, xong tới đội trưởng đó nói: - Lão Diêu, nghe nói ông bị đánh, bọn côn đồ đó đâu? Tôi thu dọn bọn họ giúp ông! Đội trưởng Diêu cười khổ nói: - Ai bảo ông có một đám côn đồ, ông dẫn nhiều người như vậy đến làm gì? Cảnh sát còn lại đi đến, y nói: - Trung đội trưởng, không phải ông bảo Tiểu Lưu gọi điện về gọi người đến sao? Tiểu Lưu nói các người bị đánh, đánh các người là mười mấy tên côn đồ tay cầm hung khí. Đúng lúc Đại đội trưởng Vương nghe thấy, Đại đội trưởng Vương liền dẫn người đến. Diêu Bình Khoa bực tức trừng mắt nhìn Tiểu Lưu một cái, thầm nghĩ lần này tốt rồi, chuyện mình xấu mặt ngày mai sẽ truyền khắp cục Công an Quảng Châu. Y xông tới Vương Băng Dương đại đội trưởng đại đội trị an khu Bạch Vân miễn cưỡng cười, nói: - Cũng chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, không cần làm phiền Đại đội trưởng Vương. Vương Băng Dương cười nói: - Đến đã đến rồi, chẳng lẽ cứ như vậy mở đường về phủ? Những tên khốn kiếp đánh cảnh sát đó ở đâu? Diêu Bình Khoa bất đắc dĩ đành chỉ căn phòng đang mở rộng cửa, nói: - Vâng, chính là bọn họ… chính là người đàn ông đó đánh tôi. Vương Băng Dương sớm nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi trong phòng, ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên sô pha thong thả ung dung uống trà xem TV. Y còn nói hai người đó sao bình tĩnh còn mở cửa như vậy, không ngờ đối phương lại chính là người đánh cảnh sát, đánh cảnh sát còn dám chảnh như vậy, thật là nghịch trời!