[Dịch]Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 912 : Người ủng hộ
Ngày đăng: 22:07 06/09/19
Đỗ Long nói:
- Cô sẽ tin, bởi vì tôi tin cô mới nói cho cô biết những điều này. Ỷ Huyên, tôi ngoài là một cảnh sát ra, còn có một thân phận bí mật. Đây là giấy chứng nhận của tôi. Đến bạn gái của tôi cũng không biết chuyện này. Tôi tin tưởng cô mới nói cho cô biết, cũng hi vọng cô có thể giúp tôi.
Hàn Ỷ Huyên cầm tờ giấy chứng nhận mà Đỗ Long đưa cho, ngạc nhiên nói:
- Cục An ninh Quốc gia? Đỗ Long, chứng nhận của anh cũng không phải là ít nhỉ, chắc là mua ở trên mạng chứ gì? Chứng nhận nhìn như thật thế này chắc tốn không ít tiền nhỉ?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Tôi nói thật mà tại sao cô lại không tin nhỉ?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Bởi vì điều này quả thật là quá hoang đường, anh không thể tìm một cái cớ khác bình thường hơn sao? Ví dụ như là người chết do đột nhiên bị động kinh mà tự sát chẳng hạn.
Đỗ Long nghiêm túc nhìn Hàn Ỷ Huyên, cô cũng dần dần bình tĩnh lại nói:
- Những gì anh nói đều là thật hả?
Đỗ Long không nói gì, Hàn Ỷ Huyên nói:
- Xem ra là thật rồi. Anh ở Cục An ninh Quốc gia thật à?
Đỗ Long vẫn không hé răng, Hàn Ỷ Huyên đột nhiên hưng phấn trở lại, hai mắt sáng lên nhìn hắn:
- Nếu vậy thì anh biết rất nhiều thông tin nội bộ nhỉ?
Trán Đỗ Long bắt đầu nở ra, chỉ thấy Hàn Ỷ Huyên hưng phấn nói:
- Mau nói cho tôi biết một thời gian trước kia Nguyên Mưu đã xảy ra chuyện gì? Sao Nguyên Mưu cứ giống như là biến mất khỏi thế giới một ngày vậy? Xảy ra tai nạn hầm mỏ nghiêm trọng, hay là có người ngoài hành tinh đến?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đại tỉ ơi, tôi là cảnh sát thành phố Lỗ Tây, chỉ kiêm là nhân viên bên ngoài của Cục An ninh Quốc gia thôi, làm sao mà biết được những việc tối mật như thế chứ? Cô không phải có rất nhiều bạn tốt ở các cơ quan trọng yếu à? Tự mình đi nghe ngóng một chút là được rồi mà.
Hàn Ỷ Huyên lườm hắn một cái nói:
- Nghe ngóng được thì còn cần đến tìm anh à? Rốt cuộc thì cũng đã biết phải gọi tôi là đại tỉ rồi, vậy thì tôi cũng cho anh một cơ hội. Anh thành thật kể lại vụ án kia một lượt cho tôi nghe, tôi muốn nghe nói thật. Anh không cần quan tâm là tôi tin hay không tin, cứ nói đúng sự thật tôi sẽ tự biết được thật giả.
Đỗ Long thở dài nói:
- Nếu như cô nhất định muốn biết thì sau khi nghe tôi kể, cô phải giữ bí mật đấy. Nếu không tội tiết lộ cơ mật quốc gia, cũng khiến tôi ngồi tù vài năm rồi.
Hàn Ỷ Huyên nháy mắt nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho anh, tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Đỗ Long hoài nghi nhìn cô nói:
- Không được, lời của phóng viên, luật sư và nhân viên bán hàng không thể tin, trừ khi cô thề.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Thề thì thề. Nếu như tôi làm trái lời thề mà để lộ những gì cơ mật mà anh nói thì tôi sẽ…
Hàn Ỷ Huyên do dự một chút, Đỗ Long truy hỏi:
- Cô sẽ thế nào?
Hàn Ỷ Huyên đảo mắt, nói:
- Tôi sẽ nhảy từ lầu ba xuống.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không được, rõ ràng là cô muốn ăn gian. Cô phải nói là nếu như cô để lộ những cơ mật của tôi thì ông trời sẽ lấy những điều mà cô sợ nhất để trừng phạt cô.
Hàn Ỷ Huyên không nghĩ ngợi gì liền thề theo lời của Đỗ Long, dù sao thì cũng chẳng có bện pháp trừng phạt cụ thể nào. Ta đây không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là không có bánh gạo mà ăn.
Khóe miệng Đỗ Long hiện lên tia cười xấu xa, Hàn Ỷ Huyên nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, nói:
- Tôi đã thề độc rồi, anh mau nói đi.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, tôi nói đây. Vụ án này nhìn thì tưởng như đơn giản, nhưng thật ra liên quan rất nhiều. Chủ yếu là liên quan đến một tổ chức thần bí tên là Đoàn Kết Xã.
Đỗ Long kể chi tiết cho Hàn Ỷ Huyên nghe về ân ân oán oán giữa hắn và Đoàn Kết Xã, tất nhiên là trong đó hắn cũng lược bớt không ít chuyện cơ mật thật sự. Hàn Ỷ Huyên lúc đầu vẫn không tin lời của hắn. Cô là một phóng viên, một MC lớn, tin tức gì mà chưa nghe nói qua chứ? Cái tổ chức quỷ dị thần bí mà Đỗ Long kể đều rất bình thường ở Mĩ, Afganistan, ở Hoa Hạ, ở Thiên Nam…Điều này làm sao có thể chứ?
- Những gì tôi nói đều là sự thật. Cô không tin, tôi cũng chẳng có cách nào.
Đỗ Long kể xong bất đắc dĩ nói.
Hàn Ỷ Huyên nhìn Đỗ Long một cái, lại nhìn những chứng cứ mà hắn đưa cho cô. Trước những chứng cứ xác thực, cô trầm mặc. Đỗ Long hỏi:
- Thế nào?
Hàn Ỷ Huyên nhìn qua nhìn lại một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nói với hắn:
- Xem ra những gì anh nói đều là thật.
Đỗ Long có chút ngoài ý muốn “ ồ” một tiếng, nói:
- Cô tin à?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Uhm, tin rồi. Bởi vì với trí thông minh của anh, muốn bịa một lời nói dối thì tuyệt đối sẽ không bịa những thứ vớ vẩn thế này. Chính vì nó hoang đường, nhưng cũng có thể tự biện minh nên tôi tin nó là sự thật.
Nghe thấy lời Hàn Ỷ Huyên nói, Đỗ Long dở khóc dở cười. Hàn Ỷ Huyên nói:
- Theo cách nói của anh thì Trâu Đông chỉ là vật hi sinh, chỉ vì hại cậu mới bị giết. Tổ chức này đúng như cậu nói thì đúng là tàn nhẫn khiến người khác phải sôi sục.
Đỗ Long nói:
- Đúng thế, vì vậy nên nhất định phải nhanh chóng tìm ra nó. Ỷ Huyên, những chuyện hôm nay tôi nói với cô có rất ít người biết, mong cô giữ bí mật cho tôi.
Hàn Ỷ Huyên vuốt cằm nói:
- Vậy chúng ta ước định đi, sau này nếu như mà tìm ra tổ chức này thì nhất định phải là tôi phỏng vấn đấy. Nếu như Đài truyền hình Trung ương đến thì cũng phải đến tìm tôi hợp tác.
Đỗ Long cười, giơ tay lên nói:
- Không thành vấn đề. Một lời đã định!
Hàn Ỷ Huyên không hề để tâm đập tay thề với Đỗ Long, bàn tay của cô mềm mềm ấm ấm, có chút ẩm ẩm. Khi Hàn Ỷ Huyên muốn rút bàn tay ra, thì Đỗ Long đột nhiên lật tay lại nắm chặt bàn tay ngọc ngà của cô.
Hàn Ỷ Huyên nhướn mày nói:
- Anh đang làm gì vậy?
Đỗ Long cúi đầu nhìn lòng bàn tay màu đỏ nhìn thấu cả màu trắng nói:
- Có phải gần đây cô bị ho một chút không? Ăn cơm hoặc là vận động một chút sẽ đổ rất nhiều mồ hôi? Hay cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt?
Đỗ Long nói hoàn toàn chính xác. Hàn Ỷ Huyên kinh ngạc đến mức quên mất cả việc vô lí của Đỗ Long, nói:
- Đúng vậy, anh còn biết xem tướng tay à? Xem tay mà cũng có thể nhìn ra những cái đó.
Đỗ Long nói:
- Xem ra chuyện lần trước vẫn đem lại những ảnh hưởng không tốt cho cô, gần đây vẫn gặp ác mộng à? Cơ thể của cô nếu nói như trong Đông y thì chính là hơi ẩm quá nặng, không muốn uống thuốc thì phải chú ý một chút đến ăn uống, đừng ăn những thứ có khí ẩm như là các loại nấm hay lúa mạch và bí ngô nữa.
Hàn Ỷ Huyên càng thêm kinh ngạc đứng lên nói:
- Anh đúng là thần rồi, gần đây tôi quả thật nghỉ ngơi không được tốt, cũng ăn không ít nấm hương và cháo Bát Bảo bên trong có chút lúa mạch. Nhưng mà chắc là không liên quan đến chuyện kia đâu. Cũng qua lâu như vậy rồi.
Đỗ Long nói;
- Những lúc rảnh rỗi vô vị tôi cũng học được không ít thứ, bao gồm cả pháp y và Đông y, chẳng có gì là kì lạ cả. Tôi cũng từng học qua tâm lí học nữa, mặc dù chuyện kia trôi qua đã lâu nhưng chắc chắn là vẫn còn ảnh hưởng. Nếu cô tin tôi thì tôi có thể hướng dẫn về tâm lí cho cô.
Hàn Ỷ Huyên nói;
- Hay là thôi đi, có lẽ tôi bị bệnh khí ẩm nặng thật, chỉ cần ăn kiêng là được, hướng dẫn tâm lí gì đó thì thôi đi.
Đỗ Long buông tay ra, cười nói:
- Vậy thì bỏ đi, lúc nào mà cô muốn tìm người nói chuyện thì có thể đến tìm tôi.
Hfn Ỷ Huyên nói:
- Việc này sau này hãy nói, bây giờ anh định làm thế nào với vụ án này?
Đỗ Long nói:
- Việc này…là cơ mật, nói ra sẽ không linh. Đối phương làm như vậy mà vẫn chưa chỉnh được tôi, y nhất định sẽ rất tức giận. Con người khi tức giận sẽ gây sai xót, đó chính là cơ hội của chúng ta.